Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

21.1.11

TRĂN TRỞ


Tóc đã trắng nhưng hồn còn xanh ngát
tuổi xuân ơi ngày tháng trốn về đâu
nghĩa sông núi gởi bên trời lưu lạc
ai mơ chi nào khanh tướng công hầu

Vàng đôi mắt đợi chốn tình mòn mỏi
nhìn én về đan dệt những mùa xuân
như dòng chảy ập xuống đầy dấu hỏi
tưởng bọt bèo không đắm nổi gian truân

Trên bước lỡ nửa đời cùng gió bão
người về đâu quay quắt lối hẹn hò
con sóng lớn nhấn chìm bao mộng ảo
gót khua buồn qua những nẻo quanh co

Như con sáo biếng lười không tiếng hót
mộng nghìn đêm trả hết thuở xuân thì
người có phải là muôn lời mật ngọt
dành riêng mình một ngõ dấu chân đi

Vẫn còn đó những mắt chờ vô vọng
nắng và mưa mang nặng dấu luân hồi
ngày đã lụn che khung trời lạnh cóng
chút hương nào đậm nhạt chốn xa xôi 

mạc phương đình

19.1.11

QUÀ CHO NHAU


khi con chim cất cánh
bay về nơi phương xa
chim không hề biết đến
mủi tên vừa bay qua

chiếc thuyền rời bến cũ
biển dịu dàng bình yên
đâu ngờ lượn sóng nhỏ
một thoáng phủ chồm lên

cuộc đời như giấc mộng
một lúc nào bất ngờ
định mệnh đổ ập xuống
còn gì trong vũng trơ !

con người trong cõi tạm
không tặng nhau yêu thương
hạnh phúc chưa nhận biết
mơ ước gì thiên đường !

Bao dung và tha thứ
nhẫn nhục vì con người
tấm lòng luôn rộng mở
tặng nhau những niềm vui

mạc phương đình

18.1.11

GẦN GŨI

nắng chảy tràn trên lá
rụng nghiêng qua đầu hè
nụ cười ai thư thả
buông sau làn tóc che


em đi trong buổi sáng
nhón gót ngày qua tôi
mây trên cao từng tảng
thong dong trôi về xuôi
 

tất cả chẳng dừng lại
lặng thinh như bầu trời
mắt nhìn sao ngần ngại
dấu giày ai vào đời
 

nụ cười cũng rụng nốt
phai tàn cả buồn vui

em đi qua buổi sáng
vô tình như mây bay
 

con chim vừa hót sảng
theo tiếng gió trên cây
vũng nhớ tưởng đã cạn
thốt nhiên lên thật đầy.  



mạc phương đình

17.1.11

ĐÓA TÌNH


sao cứ mãi bâng khuâng, thao thức
chuyện tình yêu tưởng quá cũ càng
trong ta em vẫn chìm đâu đó
hương tóc ươm đầy hương ngọc lan

nghe mưa thầm thĩ lời em gọi
giọng rót mơ hồ bên gối khuya
những phút gần nhau chừng ngắn ngủi
yêu thương bàng bạc lối ngăn chia

nhìn nắng lung linh mơ dáng em
vàng xưa chiều đọng dấu chân mềm
nắng vương đôi mắt câu thơ cũ
nghiêng gửi tình nhau trong lặng im

những con đường hẹn bước em qua
đất nửa vòng quay ngỡ xót xa
nhịp guốc em khua mềm giấc ngủ
sâu trong biển nhớ điệu quê nhà

ta vẫn còn em hay ánh trăng
thời gian thầm hỏi mất nhau chăng
lá thu thôi rụng vào quên lãng
người đợi mùa xuân một đóa tình.

11.1.11

ĐONG ĐƯA BUỔI CHIỀU


Chiều đong đưa theo cơn gió nhẹ
mênh mông buồn con phố nằm yên
ta nghe như tiếng ai vừa khóc
tiếng khóc nào khuya xuống mạn thuyền

ơ chiều xa lắc, chiều trong nhớ
một thoáng ngày xa bóng khật khừ
em có nghe mùa rừng biển động
giang hồ đâu chọn một riêng tư

Mẹ ơi mấy chục năm sầu muộn
sao để đong đưa một giấc chiều
nẽo phố đi qua dành gót cũ
con nào có rượu mà liêu xiêu

đã lâu vắng Mẹ, em đâu biết
tiếng sóng khuya lười vỗ nhịp đêm
mây nước nghẹn ngào ngày tháng lỡ
ai còn xuôi ngược trải buồn thêm

thơ thẩn vài câu vẽ chút tình
hỏi em xa ngái, mẹ làm thinh
đường trơn không ngại vùi mưa gió
biết hòi ai đây để giận mình

mạc phương đình

1.1.11

Thiên Kim với Anh còn Nợ Em của Anh Bằng

Một Ngày Mới



Chợt thc giấc ngi vào bàn gõ phím
viết bài thơ chào năm mi va sang
ngoài khung ca đèn đêm m chưa tắt
git mưa nào bay qua ph lang thang

mưa đu năm vn mùa đông gió lnh
ngày đu năm Dương lch đến bun bun
bè bn cũ xa xôi trong k nim
có chăng còn lng l chút yêu thương

thơ đu năm ngm ngùi câu vin x
viết gì đây trong ngày tháng quê người
hương đt M còn nng trong gic ng
vn trong hn ngan ngát thu hai mươi

mc phương đình