Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

30.11.09

Đêm

nghe khuya, nhạn cuối chân mây
bay qua rụng tiếng gọi bầy xuống đêm
ngàn sao lặng rũ sương mềm
ngỡ con đom đóm mù thêm dặm dài
một đời vụng những tàn phai
gót chân lữ thứ tiếc hoài thời gian
tặng nhau một nửa tro tàn
chiêm bao bỏ lại nhân gian ngại ngần.

mạc phương đình

29.11.09

Qua Trường Cũ


ta đi tìm, những gì không thấy
bóng thời gian thoáng đã bay vèo
một khoảng đời thơ dại cũng trôi theo
mang tất cả vùi trong mồ kỷ niệm

gốc phượng già in dấu cười âu yếm
khoảng sân trường giọng sáo ngân nga
nắng trong veo soi rỡ búp tay ngà
đôi mắt ngọc nghiêng chiều khung cửa lớp

mái tóc thề buông ngàn bóng rợp
câu chia tay viết vụng ngàn hàng
khoé môi cười lời mượn cũng bâng khuâng
trang lưu bút nhoè thêm nhiều giọt lệ

ta đi tìm những điều không thể
nhưng thuở học trò âm ỷ trong tim
vẫn mang theo vị ngọt, chút êm đềm
mỗi khi chân qua trường cũ...

mạc phương đình

28.11.09

Trốn - Đào Nguyên phổ Nhạc thơ MPD- Quang Tuấn hát



em như con ốc chui vào vỏ
lặn xuống vực sâu để trốn ta
nước biếc không làm quên lối ngõ
vực sâu cũng đủ một quê nhà

em từ bỏ phố về hoang đảo
hương phấn ngày xưa vẫn quẩn quanh
ta vẫn nghe mềm trong nếp áo
bàn tay em mượt nụ xuân xanh

em đi dẫu mắt không nhìn lại
đôi gót chân son bước vụng về
vấp xuống đời nhau bao dấu ái
nụ hôn còn thấm những đam mê

em đâu giấu nỗi lòng quay quắt
khi bóng thời gian che khuất nhau
nhìn nắng trông mưa mà héo hắt
giật mình ôm gối giữa canh thâu

dẫu trốn nhưng tình không lắng nổi
nước sâu con ốc ngợp rêu buồn
đảo hoang đau đớn sầu thêm rối
mình vẫn còn nhau mặc gió sương

mạc phương đình

Tắm lại Dòng Sông Xưa

14.11.09

LỜI RU NÀO ?


cả tháng dài, thơ buồn không ghé lại
bóng đèn đêm cũng mờ mịt cô đơn
ta ngồi với nỗi mình hiu hắt
em ra đi, thơ cũng giận hờn

câu lục bát chở tình em đi mất
tiếng ru nào khẻ động nhịp tim ta
có phải mẹ, hay em lặng lẽ
gieo lời ru qua mưa nắng quê nhà

dòng sông mẹ năm xưa, trong vắt
vẫn như trôi theo từng bước chân con
giọng ru ấm mang hồn thơ dại
thở vào trăng đêm khuyết, đêm tròn

dòng sông em, hoa lục bình nở tím
theo nhớ nhung biển rộng sông dài
ta còn giữa tháng ngày lận đận
đốt thơ tình nhuộm mái tóc sương phai.
mạc phương đình

10.11.09

Chén Rượu


người xưa uống rượu vui cùng bạn
ta bắt chước người, nhưng chẳng xong
rượu uống nhiều vào, đầu lạng quạng
chôn bao ấm ức kín trong lòng

buổi chiều bè bạn gặp nhau đây
rượu sẵn hiên nhà mặc tĩnh say
vài cốc, khơi chi câu chuyện cũ
cạn chai, nỗi sầu lên càng đầy

hỏi ai uống rượu để tìm quên
ta uống, mà nghe hồn lênh đênh
men rượu xốc bùng bao kỷ niệm
tháng ngày hư hao mà giật mình

chén rượu chờ ai giờ hợp cẩn
mù xa phía trước kiếp con người
say cho lảo đảo vòng mê mẫn
để giấu cùng xưa chút hỗ ngươi

mạc phương đình

8.11.09

Ta Và Biển


Ta phẳng lặng, hiền hoà và hung dữ
lòng mênh mông sâu cạn cũng vô chừng
dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng

Mượn của gió lời thì thầm lau lách
bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa

Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
em có đến đừng mang niềm cảm xúc
giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào

Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngỏ
lời cho người nước mắt đã hong khô

mạc phương đình

Con Đường

xin một lần câu hỏi
ngọn cỏ với vầng trăng
phía sau ngàn kỷ niệm
xa xôi cùng bâng khuâng

thức ngủ trong đời sống
câu chào vẫn trôi đi
bập bềnh như khát vọng
ngày tháng đầy chia ly

xin một lần sầu muộn
cho nhau đủ một đời
mắt nhìn còn luống cuống
tìm nhau nghe hụt hơi

dòng sông qua cửa hẹp
ngăn chia con đường dài
người đi về vô định
luống thời gian tàn phai

nghe từ tâm vô lượng
câu chào giữa bạn bè
một đời trong bão chướng
mang dấu tình nghiêng che

mạc phương đình

7.10.09

Bày Tỏ

Ghi dòng lưu niệm trên trang web
người bảo thơ ta viết tặng đời
ta hiểu sức mình còn kém cỏi
chọn vần ghép chữ để buồn vui

những khi chợt nhớ về quê cũ
chia sớt niềm đau, nỗi ngậm ngùi

nợ nước tuổi già không gánh được
tình nhà nghèo khó cũng đành thôi
non sông xa khuất nơi ngàn dặm
cúi mặt đành cam vận nổi trôi

thẹn với anh em nơi góc biển
sầu nghe nhạn khóc cuối chân trời
quê hương bằng hữu đau nghèo klhó
tình cũ người xưa cũng tả tơi

thơ viết cho nguôi bao nỗi xót
nhưng chưa trọn vẹn được nên lời
thơ ta là nỗi lòng ta đó
bày tỏ chân tình chẳng hỗ ngươi

một chút hương xa cùng kỷ niệm
xôn xao giọng nói, tiếng em cười
khi buồn, thơ chảy theo dòng lệ
lúc giận thơ tràn cũng hụt hơi

muốn gửi tâm tư vào ngọn bút
niềm riêng chia xẻ bớt cho người.

mạc phương đình

23.9.09

Xôn Xao Mùa Thu


con chim cất tiếng hót
buổi sáng chợt đầy lên
nắng dường như rất ngọt
lòng mình cũng nhẹ tênh

ngẩng đầu nhìn bóng lá
kìa mùa thu đã về
dòng mây trôi thong thả
mùa thu cùng trời quê

có chút gì bàng bạc
đi qua trong lòng mình
thốt như cùng ngơ ngác
bâng khuâng giữa lặng thinh

mùa thu ngày thơ trẻ
thập thò trước sân trường
cánh cửa đời vừa hé
đậm đà niềm yêu thương

trăng sáng trong kỷ niệm
lồng đèn và trung thu
tháng ngày vẫn cười mỉm
trong nỗi nhớ sa mù

tiếng chim trong như lọc
gọi mùa thu ngày nào
thời gian phai màu tóc
hồn vẫn đầy xôn xao.

mạc phương đình

Bè Bạn Bốn Phương


Dòng Trôi


thì thôi nhé đừng hờn đừng giận
ngày tháng xưa đâu có đợi người
tóc đã nhuốm thời gian bạc trắng
nhắc làm gì thuở mới đôi mươi

bởi vụng dại lời không kịp nói
tuổi ngu ngơ phẳng lặng như sông
con thuyền nhỏ sóng buồn chưa gợn
người gởi chi lời gọi ấm lòng

trăm năm đó còn câu chào hỏi
chiều gặp nhau trên phố bâng khuâng
đêm rụng ướt hạt mưa kỷ niệm
mang nỗi riêng đau một tiếc thầm

cõi đi về mịt mù giông bão
còn hẹn không tìm lại dấu đời
trăng vẫn mọc trong từng giấc ngủ
bao nhiêu sầu theo với dòng trôi.

mạc phương đình

Nhắn Người


Bóng trăng vỡ rọi xuống ngày đã mất
khoác thu xanh về đợi gối mùa đông
người lặng lẽ ôm mối tình khuyết tật
nhìn trăng xưa cũng đủ sắt se lòng

Còn chút nắng xin gửi người một nửa
để hong khô dòng nước mắt âm thầm
cho dẫu biết thơ xa còn ấm lửa
buồn thương chi trong tiếc nuối trăm năm

mạc phương đình

Tiếng Gà Trưa

Bên hàng xóm nuôi con gà gáy
tiếng gà trưa đánh thức quê nhà
mười năm lưu lạc, khi nhìn lại
một chút buồn thêm nỗi xót xa

nặng gánh quê hương vai đã mỏi

bốn phương bè bạn, chẳng riêng ta
non sông vẫn mãi niềm trăn trở
sầu đếm thời gian với tuổi già

xót nỗi quê nghèo người vẫn khổ

thanh bình sao vắng khúc hoan ca
anh em tay nắm chưa nồng ấm
làng xóm nhìn nhau thoáng chút ngờ

muốn hỏi, ngập ngừng không dám hỏi

giữa đời đông đúc vẫn bơ vơ
góc riêng tâm sự còn chôn giấu
thao thức băn khoăn những đợi chờ

sao chẳng yêu thương cho ấm lại

cho đời ngào ngạt những hương thơ
gà trưa bên xóm khua tiềm thức
goi dậy lòng ta bao ước mơ

mạc phương đình

10.8.09

Về Thăm (1)


Tháng Giêng ta trở về thăm Mẹ
mẹ ở đầu sông hay cuối sông ?
dòng suối năm xưa lòng đã cạn
mẹ giờ chỉ một nấm mồ nông

Trăng vẫn nghiêng soi trên bến nhỏ
đường xưa lặng lẽ bóng ngô đồng
nén nhang sáng rỡ trong đêm gió
sương nhẹ phà thêm chút lạnh lùng

nước mắt tưởng khô từ độ ấy
ta chừ ngồi khóc với hư không
Mẹ ơi như dấu đời mê mải
con vẫn đầy vơi một tấc lòng

ta khấn cùng Người trong nấm mộ
ngọn đèn xưa cạn những đêm chong
gian truân nào lớn hơn chờ đợi
có đớn đau nào hơn nỗi mong
khi biết mẹ buồn, đời đã lỗi
tháng Giêng ta xót nỗi vô cùng .

mạc phương đình

Về Thăm (2)


Tháng Hai ta trở về thăm bạn
Phố cũ đâu còn những bạn xưa
Kẻ ở đầu non người cuối bãi
Tháng Hai trời rắc nhẹ cơn mưa

Chuyến xe cọc cạch bò lên dốc
Dấu tích thân quen mấy cụm dừa
Thôn xóm đằng xa im ắng quá
Hàng tre bờ giậu bóng lưa thưa

Mấy cây so đủa hoa chừng nở
Đồng ruộng đang xanh lúa giữa mùa
Dừng lại bên đường nơi quán nhỏ
Đâu đây vẳng lại tiếng gà trưa

Bất ngờ gặp bạn, rưng lòng xuống
Tay nắm còn đau những dấu xưa
Ánh chớp lập loè qua dĩ vãng
Bỗng như vọng lại tiếng chuông chùa

Mười năm chưa cạn trong ly rượu
Thôi nhắc làm chi chuyện được thua
Ngẫng mặt trông nhau không hỗ thẹn
Cầm như năm tháng một câu đùa .

mạc phương đình

Về Thăm (3)

Tháng Năm về lại thăm trường cũ
hàng phượng đầy hoa đón hạ hồng
áo trắng bay rồi ngoài cửa lớp
người xưa nay chắc đã theo chồng

cây đa nơi góc Văn phòng ấy
nghiêng nắng soi vàng dấu nhớ mong
sóng mắt ai đây như kỷ niệm
gởi buồn theo gót kẻ lưu vong

ngẩn ngơ đếm bước từng viên gạch
tuổi trẻ về khua động nỗi lòng
chút nhớ ngọt ngào còn đọng lại
thì thầm như gió thoảng qua song

mấy con chim sẻ tung tăng nhảy
chiêm chiếp gọi nhau bên gốc vông
những cánh lá khô vừa rụng xuống
theo cơn gió nhẹ thổi bay vòng

mười năm chưa đủ nguôi niềm nhớ
cành phượng màu tim vẫn trổ bông
níu lại thời gian chong nét bút
trường xưa ai đã khép thư phòng .

mạc phương đình

Về Thăm (4)


Tháng Tám ta về thăm người ấy
người của mùa thu một trăng rằm
nắng rót buổi chiều vàng Khánh Thọ
ngày về buông lỡ mắt đăm đăm

có, không xe ngựa con đường đá
gió gởi về xuôi giọng hát trầm
quán nhỏ quay nhìn ngày tháng lạ
lối mòn nhắc lại chuyện trăm năm

tìm cây số bảy rêu mờ dấu
mê mải đi qua những tiếc thầm
hỏi chợ Cây Sanh người chẳng biết
mắt nhìn ngơ ngác tóc hoa râm

con kênh lặng chảy qua chiều muộn
tháng tám bàn chân nước lạnh căm
tháng tám quay về đào dĩ vãng
nơi đâu chỗ ấm để ai nằm ?

bao nhiêu kỷ niệm thời đi học
đủ góp hành trang một viếng thăm
bờ giậu năm nào hoa cúc nở
mùa thu còn sáng ngõ xa xăm.

mạc phương đình

23.6.09

NỬA PHẦN CÒN LẠI


Anh trừ mất cuả em phần bánh ngọt
Mẹ vưà mua từ chợ cho anh, em
Anh tham quá, chia không đều, em khóc
Mẹ giận anh , phết mấy phết roi đòn

Anh hay phá , trèo cây , tay chảy máu
Áo rách tươm, quần sứt chỉ luôn lai
Em mét mẹ, anh gườm gườm , em chẩu
Sợ nhéo tai, hù ma tối dài dài

Anh cốc đầu, biểu em đeo giỏ học
Anh lo chơi đánh đáo, đá cầu lông
Em la nặng, anh cắm đầu chạy trước
Mặc cho em lê bước lết sau lưng

Năm tháng trôi, hai đưá mình đã lớn
Mẹ đâu rồi ? anh nói với em đi!
Cha cũng ngủ giấc miên trường vô hạn
Còn ai đây cho em được phân bì ?

Nưả phần bánh, hay giành anh thuở nhỏ
Lâu mau rồi mình chưa được ăn chung
Rộng một biển, hai cuộc đời cách trở
Còn đâu đây tiếng mẹ gọi sau vườn

Em hay đếm những ông sao anh chỉ
Chừ riêng tư , em mới biết mình buồn
Có nhiều lần, nhìn trời đêm , em nghĩ
Cha chỗ nào ? Có nhớ chúng mình không ??

Tặng anh Mạc Phương Đình,
cảm hứng bài" vòm cây cổ thụ"

Đông Hương

15.6.09

Vòm Cây Cổ Thụ


Thuở còn bé con thường trốn học
ná cao su luôn ở trên tay
mải mê theo dấu đàn chim nhỏ
săn bắn, vui chơi suốt tháng ngày
vác chiếc cần câu theo lạch suối
bao nhiêu chữ nghĩa gởi mây bay..

Cha thường căn dặn nên chăm học
khỏi phụ cơm cha với chữ thầy.
tuổi trẻ ham chơi đâu có hiểu
niềm vui phung phí tuổi thơ ngây.

Rồi một bữa, cha dò biết được
tay cầm roi, cha rượt đánh con
chẳng may chân vấp vào mô đá
cha ngã làm con điếng cả hồn
đau suốt mấy ngày không dậy nổi
con buồn nhưng mẹ lại đau hơn
mẹ bảo : vì con cha phải khổ
cha đau, con xót cả trong lòng..

Từ đó con lo chăm chỉ học
đáp đền cha mẹ những hoài mong.
cha vẫn như vòm cây cổ thụ
suốt đời che mát bước chân con.

mạc phương đình

5.5.09

Bài họa "Cúng Mẹ" của Cụ HÀ THƯỢNG NHÂN


CÒN ĐAU

(hoạ bài “Cúng Mẹ” của M.P.Đ)

Mẹ một đời lấy vải thô làm áo
Cất khăn nhung tự ngày cưới năm xưa
Mùa gặt luá lưng còng trên nhát chổi
Hình ảnh này ai bán để mình mua ?

Là phú hộ mẹ cơm rau từng bữa
Cà với dưa thay đổi suốt năm dài
Mẹ im lặng không bao giờ lý lẽ
Hình ảnh này còn mãi ở lòng ai !

Tóc đã bạc vẫn chịu thương chịu khó
Luôn tay chân không hề ngủ ban ngày
Mẹ thật quả chỉ cho mà chẳng nhận
Ai đói nghèo mẹ lại giúp cho vay.

Ôi người mẹ Việt Nam, thương mẹ quá
Đọc bài thơ : chỉ một miếng trầu thôi
Một miếng trầu cho người không nhạt miệng
Tưởng giờ đây nước mắt đã khô rồi

Bài thơ nhỏ khiến lòng này nhớ mẹ
Cám ơn thơ, ngày giỗ nhớ cau trầu
Nay mình dẫu mái đầu phơ tóc bạc
Đọc Phương Đình, lòng thổn thức còn đau.

HÀ THƯỢNG NHÂN

Cúng Mẹ


ngày mẹ mất, vẫn còn trong túi áo
mấy chục đồng con cho mẹ hôm xưa
món tiền nhỏ, từ công con làm chổi

hết cau trầu mà mẹ chẳng kịp mua

con biết mẹ phải nhịn trầu mấy bữa

sau khi ăn, nghe tiếng mẹ thở dài

chiếc ống ngoáy nằm trên bàn lặng lẽ

mẹ không tiền mà chẳng dám hỏi ai !


đi tù về, gia đình cùng khó nhọc
con xin làm chổi đót sống qua ngày

hàng đã nộp mà tiền công chưa nhận
gạo sắn nhờ hàng xóm giúp cho vay

lát sắn sượng cỏng hạt cơm nhẹ quá
không còn răng đành mấy hạt cơm thôi

bụng mẹ đói nhưng cau trầu ấm miệng

bảy mươi năm đậm nhạt cũng quen rồi

nơi quê người mỗi lần con cúng mẹ

trên mâm cơm luôn có đĩa cau trầu

nhìn vôi trắng con nhớ vầng tóc bạc
mất mẹ hiền đời dồn dập thương đau.


mạc phương đình

27.4.09

Anh Sẽ Về


dẫu không hứa, anh sẽ về em nhé
đường dẫu xa nhưng tình vẫn thật gần
anh sẽ về nhìn cúc nở vàng sân
mùa thu lại dịu dàng như thuở ấy

anh sẽ về qua dòng sông nước chảy
với con đò ngang dọc những ngày xưa
ngày ấu thơ hai đứa vẫn dầm mưa
mang vào lớp gió sông chiều ẩm ướt

anh sẽ về qua ngõ buồn trơn trượt
những mùa đông áo lá tím môi se
căn nhà tranh ủ rũ vẫn nghiêng che
chưa đủ kín những cuộc đời gian khó

anh sẽ về chia cùng quê ngọn gió
cơn gió Lào tháng Bảy nóng khô rang
ngõ quê hương mãi cứ cảnh điêu tàn
sau mùa lụt tháng mười không thể tránh

anh sẽ về chia cùng em ấm lạnh
những mùa đông rét mướt của quê nhà..

mạc phương đình

26.4.09

Lời Mẹ Ru


con lớn lên từ dòng thơ lục bát
điệu ca dao ngọt lịm giọng à ơi
lời mẹ ru theo máu chảy trong người
mãi êm ả bồng bềnh theo tuổi trẻ

những lời ru vẫn ngọt ngào sông bể
thấm vào đời đầy ắp cả buồng tim
hướng tương lai con mê mãi đi tìm
và gian khổ nhọc nhằn con đã thấy

dẫu vấp ngã, con bền lòng đứng dậy
đời dạy con như lời mẹ ngày nào
chân bước lên trong đất rộng trời cao
tình đất nước, tình quê hương ngời sáng

mười mấy năm lăn mình trong lửa đạn
cùng bạn bè đi gìn giữ non sông
trải yêu thương trên phố thị, nương đồng
đem nhân ái gội thơm tình Tổ quốc

và giờ đây trên nẻo đường lưu lạc
mẹ mất rồi, con cũng mất quê hương
lời mẹ ru như nhắc nhở trong tim
dẫu thất bại vẫn bền tâm vững chí

sống vì người không vì lòng ích kỷ
và tình yêu luôn vượt thắng hung tàn...
lời mẹ ru đầy từ ái, bao dung.

mạc phương đình

22.4.09

Bàn Tay Mẹ

Ôi thần tiên đôi bàn tay mẹ
đôi bàn tay tắm mát tuổi thơ
tay nâng bầu sữa cho con bú,
tay dắt con qua những dại khờ

nhịp võng tay đưa, chiều nóng nực
chăn khuya tay đắp dỗ con mơ
tay ấp ôm con ngày trở gió
tay ru khẻ quạt, giọng ầu ơ

tay mẹ dìu con từng bước một
đôi chân vụng dại thuở ban sơ
tay mẹ nâng con vào tuổi lớn
xa con vài bữa, mẹ trông chờ

con ngã bao lần, đau tuổi mẹ
tháng ngày khổ nhọc với con thơ
mẹ chỉ đôi tay, nhưng tất cả
niềm yêu trãi rộng mãi vô bờ

mẹ ơi, dưới bóng đôi tay mẹ
cuộc sống con là những giấc mơ.

mạc phương đình

Hạnh Phúc


Hơn nửa cuộc đời ta vẫn lay hoay
lay hoay đi tìm hạnh phúc,.
để hiểu được rằng
hạnh phúc là điều có thực

Hạnh phúc nở ra từ lòng chân thật
của tình yêu, lòng tôn quí con người
của khiêm nhường, sự thao thức khôn nguôi
về những điều cống hiến,

hạnh phúc rộng như biển
hỏi lòng ta chứa được bao nhiêu
vì tha nhân ta cống hiến càng nhiều
thì hạnh phúc cho ta cũng dường như vô tận

hạnh phúc có thể mong manh như ánh nắng
có thể vững bền như sông núi trăm năm
hạnh phúc thật gần,
nhưng nhiều lúc cũng quá xa xăm

bởi lòng ta hẹp hòi
bởi lòng ta ích kỷ
Hạnh phúc là niềm trân quý
TA cho MÌNH đâu có phải xa xôi.

mạc phương đình

6.4.09

Từ Em


Từ em lặn với vầng trăng
bao đêm nhốt cả bâng khuâng vào buồn
ta chờ trong vũng tuyết sương
con chim trốn lạnh mang hương về ngàn
để phai một đoá thời gian
câu thơ chèo chống đã vàng chuyện xưa
em như chiếc gậy bông đùa
cong trên ngày tháng bốn mùa dửng dưng

Từ em bỏ phố lên rừng
khúc ca qui ẩn rưng rưng hẹn thề
cuối đường biệt dấu đam mê
còn đâu một ngõ đi về có nhau
ta như con sóng bạc đầu
lang thang từ thuở bể dâu một mình
tựa lòng xuống nỗi chông chênh
nghe thu về rụng màu quên xuống đời

mạcphương đình

Nhìn Núi


Sáng ngẫng mặt lên nhìn thấy núi
đêm về đèn đốm, sáng trên cao
nhớ ơi, những tháng ngày thui thủi
leo giốc quê hương nắng vẫy chào

quê xa lưng dựa Trường Sơn mỏi
gió biển mang từng hạt muối lên
mặn chát tình nhau trong giọng nói
so đo ấm lạnh nhớ cùng quên

suốt giải Trường Sơn đầu mỗi khác
người đi mượn núi để phân chia
người đi cho thoả lòng kiêu bạc
một thuở hùng anh bỗng đứt lìa

những nắm xương tàn ai bỏ lại
núi ơi xin giữ ấm cho người
ngàn năm cây cỏ lên xanh mãi
thù hận, phân ly cũng cạn rồi.

mạc phương đình

25.3.09

Một Ngày


ngày ta trở lại thăm thành phố
mỏi mắt tìm em, chẳng thấy đâu
chỉ thấy dòng bia pha nước mắt
chảy dài trong bóng những đêm sâu

ta đi giữa biển người ngơ ngác
những tiếng còi xe dội xuống tim
bóng nắng soi đèn qua vũng tối
khăn ai che mặt biết ai tìm

quán nhỏ cốc cà phê đắng chát
bên ta cô bé hát như ru
không là em gái năm xưa nữa
giọng hát chìm như khói mịt mù

ta về tìm em, chút hương quen
chỉ thấy mưa đông ướt ánh đèn
chỉ thấy mùa xuân chưa trở lại
mơ hồ chập choạng nhớ và quên

mạc phương đình

15.2.09

Hương Tóc

ta nghiêng đầu hôn em, mái tóc
hương tóc mùa xuân thơm nắng ngọt ngào
chút xao xuyến bâng khuâng bắt gặp
tưởng như vừa một thoáng chiêm bao

bàn tay nhỏ tìm nhau, tuổi muộn
bóng thời gian trở xám trên vai
từng sợi nhớ chìm sâu nơi đó
em có nghe sợi tóc thở dài

bao nhiêu năm cuối trời quên lãng
hương tóc em đánh thức buổi chiều
ta cúi xuống nồng nàn mê muội
con đường về lỗi bước chân xiêu.

mạc phương đình

6.2.09

BÓNG MÂY


có những nỗi buồn không hiểu được
bỗng tìm về, trong những đêm mưa
bâng khuâng thao thức nghe cơn gió
rụng nốt cành xuân qua ngõ xưa

thì thôi đừng bận lòng xa vắng
chôn nốt cuồng quay với khát khao
cứ để cho người mang tĩnh lặng
ngỡ mình đau một thoáng chiêm bao

có những niềm riêng như vết mực
tan theo từng kỷ niệm xa xăm
người đi nhón gót trong tiềm thức
tưởng xóa thời gian lạnh chỗ nằm

lối nào hiu quạnh đường quen cũ
thầm tiếc mà chi những bước qua
hương cỏ trôi về nương cổ thụ
tháng ngày mang bóng nhớ đi xa

thì thôi còn lại chút hoang mang
trót gửi mùa xưa cộng lá vàng
người dẫu không tìm mưa đã lặng
lời ru còn nợ bóng mây ngàn

mạc phương đình

21.1.09

GIỮ MỘT DÒNG THƠ


như cơn gió, trôi theo dòng biển
biển mênh mông ngàn lối về đâu
bao nhiêu ngả rẻ trong đời tạm
chất chứa riêng tư một nỗi sầu
người đã cho người không tiếc nhớ
vỗ về thao thức những đêm sâu
ngẩn ngơ tiếng gọi thầm như sóng
mở lại ngàn trang kỷ niệm đầu
ngào ngạt hương bay trong giấc ngủ
còn ai nuôi nấng chút tình nhau

như vạt nắng cuối chiều ngã xuống
rọi lên đời một chút hư vô
mảnh đau đớn chìm vào thơ dại
đẩy hoang mang theo bước hải hồ
dòng nước chảy về qua biển rộng
để cuối nguồn đau một ươc mơ
tưởng mòn dấu quê hương bỏ lại
vẫn là đây bến đợi sông chờ
đâu ngang dọc một thời còn mất
xin rót vào xanh biếc suối thơ.

mạc phương đình

6.1.09

CHIỀU CUỐI NĂM

Buối sáng lạnh đẫm mùa đông phía trước
con chim nào cất giọng sớm trên cây
tiếng hót lạ từng hồi như thúc giục
vẫn mù sương mờ đọng gối trưa ngày

Đầu con dốc, xe đi về đèn sáng
những khóm hoa cúi mặt giải ven đường
ta ngồi đó ngóng mùa xuân trở lại
trang thư dài đầy nước mắt quê hương

Những mong đợi đủ cho mình ray rứt
ngày chia xa không hẹn lúc quay về
nhưng mỗi bước lòng vẫn còn quay lại
mỗi mùa đi như ngầy ngật cơn mê

Chiều cuối năm chẳng có gì xa lạ
tiếng con chim buổi sáng đọng trong lòng
tia nắng nhỏ như ánh đèn trên dốc
rọi xuống đời hoa nở dấu long đong

Trang thư cũ đã hồi âm tuần trước
quà gửi rồi sao chẳng hết bâng khuâng
như còn nợ một chút buồn se thắt
trong mùa xuân chờ đợi đã bao lần

mạc phương đình

5.1.09

Tiếng Thầm

thôi đừng gửi nắng sang mây
mùa xuân thắp lại những ngày bình yên
nụ thơ giấu lúm đồng tiền
còn câu quan họ láng giềng bỏ quên
trót vui thôi chẳng bắt đền
lắng nghe đêm muộn nở lên nụ cười
hỏi ngày xa cũng mấy mươi
ngõ xanh biền biệt sợ người đến thăm
tháng ngày lỡ bỏ đăm đăm
mỏi mê gối đợi tiếng thầm đưa nhau

thơ ngây vụng buổi tình đầu
buồn chi rụng lệch tóc sầu trên vai.


mạc phương đình