Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

21.11.08

Lời Cám Ơn


xin cám ơn nỗi buồn vừa chín đỏ
không dìm ta xuống hố thẳm mệt nhoài
em vẫn đứng bên đời, ngẫng mặt
ta giật mình quay quắt bóng gương soi


không nước mắt chút rưng rưng cũng lặng
trong tận cùng nỗi tiếc bỗng tan hoang
em không nói bằng đôi tay lạnh giá
nghe sương đêm rụng xuống ngàn hàng


xin cám ơn nỗi buồn xanh ngắt
bóng thời gian thăm thẳm khoé môi nào
ta vẫn tựa một mình trên nỗi nhớ
bước chân này dĩ vãng mãi xôn xao


chén rượu đắng không đành câu chia biệt
những bến đời em nào khóc cô đơn
ngõ thao thức ai về đau giấc ngủ
mùa xuân trôi mất dấu thiên đường


xin cám ơn những câu thơ viết dở
không gửi cho người chia nỗi tàn phai
vung cây bút thở cùng cây cỏ
mấy mươi năm chừng như giấc mộng dài

mạc phương đình

20.11.08

Cám ơn bạn bè

(tặng tác giả Vượt Dốc)
Em ở nơi này anh biết không
Bốn mùa em sợ mỗi mùa đông
Hận ai chia cách và ly biệt
Gió bấc về qua lạnh cả lòng !
TTK (Houston)
I am here, do you know?
Four seasons I fear most the winter
Hatred someone who separates and separates
Northern wind back makes all my heart cold.

RGC 21-11-2008 (96.0)
Tín Hữu Chu

6.11.08

VƯỢT DỐC

Tôi về leo dốc thời thơ ấu
con dốc ngày xưa tưởng rất cao
năm tháng bào mòn trong trí nhớ
giờ đây còn lại chút xôn xao

bên kia bờ giậu căn nhà cũ
với những hàng cau đứng lặng im
lạch suối trong veo con cá lội
người qua cây lá cũng vô tình

này láng giềng ơi sao lặng lẽ
tôi về leo dốc ghé thăm em
dốc đời gian khó tôi qua được
sao vẫn không nguôi chuyện chúng mình

em bỏ quê hương, tôi cũng vậy
mỗi người lưu lạc mỗi phương xa
thương quê về lại nhưng không gặp
chẳng biết người đi có nhớ nhà

mạc phương đình
SURPASS THE SLOPE

I come back to climb on the child slope.
The wall is very high of the ancient slope.
The time worn out in my memory
Now it remains something in tumult

The other side of the hedge is my ancient house.
There are areca lines standing silent.
Canal and stream water is clear with a fish swim.
The man passes by the vegetation is also indifferent

Oh, why the neighborhood is so desolate
I come back to climb up the slope to visit you
The life slope is difficult for me to surpass
Why do I still bother our love story

You left the country, so do I
Each of us drifts in afar direction
Back to the country but I do not meet
I do not know the traveler still misses home.

RGC 21-11-2008 (83.6)
Tin Hưu Chu

3.11.08

GIÃ TỪ THUỐC LÁ


sáng thức giấc thơm em, ngọn khói
hương đầu ngày quyện góc cà phê
nhiều năm không hỏi ai lầm lỗi
vẫn gọi đời nhau một chỗ về

chút khói chút hương sao nặng nợ
ru hồn ngọt lịm những đam mê
vắng em một nửa hồn ta mất
một nửa hồn ta bỗng vụng về

chữ nghĩa theo em đi mất dấu
để buồn chia với nỗi thương quê
ngày xưa em đến không hò hẹn
chia biệt bây giờ mắt đỏ hoe

ừ nhỉ, đừng pha men rượu đắng
cho hương say khói đậm câu thề
em đi để cốc cà phê nhạt
dẫu nhạt thôi đành những tái tê.

mạc phương đình

2.11.08

Mười Năm Gặp Lại


ủa sao lạ, mười năm chia biệt
chừ gặp nhau chẳng thấy ngỡ ngàng
có thể đường xa còn mải miết
dấu tình lắng xuống giữa thênh thang

mười năm không hẹn, thôi quay quắt
yêu dấu chìm sâu một vết thương
nỗi nhớ dịu dàng nào giấu mặt
lặng thầm buộc chặt sợi tơ vương

mười năm không gặp sao gần gũi
cứ tưởng chưa bao giờ cách xa
không chút giận hờn không tiếc nuối
mười năm mà ngỡ như hôm qua

có phải mười năm trong biển cạn
tình sâu vẫn dành trọn riêng em
mười năm yêu dấu còn lai láng
uống mãi không vơi nỗi khát thèm

gặp lại mười năm không bỡ ngỡ
yêu em, tình vẫn giữ trăm năm
thơm tho dịu ngọt từng hơi thở
ta vẫn dành em một chỗ nằm.

mạc phương đình

Thư Em


thư em chợt báo Thu về
có trăng tháng tám theo quê dỗ dành
tưởng chừng tóc mới vừa xanh
đèn hoa sáng rở soi quanh hiên nhà
ngồi đây nhìn bóng Hè qua
đợi Thu như một thời xa dịu dàng
mỏi đời chân nợ lang thang
vẫn mơ mộng với trăng vàng giữa Thu
nặng lòng theo chút sầu tư
xa nghe hương đọng tờ thư em buồn
sau lưng chớp biển mưa nguồn
còn in dấu vết yêu thương thuở nào
đâu cần mơ giữa chiêm bao
mãi Thu tháng Tám mở vào ngỏ trăng
sâu từ trong nỗi băn khoăn
tháng năm hờ hững rụng dần nỗi vui
thư em, một chút ngậm ngùi...

mạc phương đình