Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

28.12.12

Em Đi..


 Em đi, áo lạnh mặc mưa đông
đất ngủ hương rừng chưa nở bông
ngớ ngẩn hàng cây khoe áo mới
bên kia sương gió thổi se lòng,

em đi mang nước xuôi ra biển
dòng suối bình yên lạnh mấy sông
bến đợi hỏi người xưa có đợi ?
âm ba ngày tháng hoá vô cùng

em đi thay lá ngoài hiên nhạt
sầu ghép vào thơ nét thuỷ chung
câu hát ngày nào trong góc nhớ
vẫn còn vây quẩn bước long đong

em đi vàng nắng sân trường cũ
cánh phượng nhoè mưa một nét hồng
tiếng guốc khua chiều đau dấu mực
mùa xuân khoác áo gọi thu phong

em đi gót nhỏ buồn trang sách
trăng gởi sầu qua những liếp song
mười ngón tay mềm trong lặng lẽ
chờ ai khuya rụng lá ngô đồng.

mạc phương đình

Hình Bóng Quê Nhà



đầu vẫn gối lên tháng ngày mỏi mệt
chân bước đi, đường mấy nẻo vô cùng
 
mãi trong tim hình ảnh những dòng sông
những cụm núi nghiêng qua chiều nhạt nắng
tiếng chuông nhẹ khua trong miền tĩnh lặng
đàn chim về nhịp cánh vẽ trên cao
giải mây trôi lờ lững đến phương nào
chút ráng đỏ trải dài trên mặt nước
 
cánh đồng lúa sẫm màu xanh phía trước
mấy con đò lặng lẽ mái chèo xuôi
bên kia sông theo dấu vẽ chân trời
làng xóm cũ mờ mờ sương đã xuống
những dáng người in trên màu xanh ruộng
bóng hoàng hôn từ mặt đất tràn lên
gió đâu về thoang thoảng chút hương đêm
hương của lúa, mùi cỏ cây thôn dả.
 
  mười mấy năm sao nơi này vẫn lạ
không nhìn đâu có dấu vết quê hương
vẫn nao nao trằn trọc những đêm trường
thao thức nhớ những mặn nồng cay đắng
 
trong tiềm thức mịt mù và thầm lặng
bóng quê nghèo vẫn mãi mãi in sâu.

mạc phương đình

Trăng Khuyết



buổi tối qua cầu, nhìn trăng ngã nón
dấu buồn xưa còn đọng lại trên sông
màu nhụ bạc trong tâm sâu đã loảng
có niềm đau khua nhẹ đủ se lòng.
 
trăng một thuở tan dòng từ tâm ảnh
người đi qua tìm ngưỡng mộ muộn màng
lời diễu cợt che mờ câu hành khất
lạnh lùng nào treo giữa chuyến đò ngang
 
vũng mực tàu sâu vô cùng thăm thẳm
mảnh trăng non xao xuyến bóng liêu trai
chút ánh sáng dịu dàng trong mê đắm
trải bâng khuâng lên mỏi mệt sông dài
 
trong hoài niệm dường hư vô tuyệt vọng
chiếc lưỡi liềm như dấu nối tuyệt vời
chút ánh sáng dẫu mong manh sợi chỉ
hành trình về dịu ngọt những hoa tươi
 
như chiếc lá treo trên đầu ngọn gió
mảnh trăng non gom ánh sáng cho mình
từ vũng tối âm thầm là nghị lực
để mai đầy rực rỡ dấu bình minh

mạc phương đình

22.12.12

Thoáng mắt xưa



chân qua phố lạnh đông người
tay ngoan nhặt một nụ cười vô âm
mấy mươi năm đọng tiếc thầm
môi xuân chưa vợi chút trầm hương xưa
muà đông gió gọi chân đùa
em đi quanh quẩn được thua với đời
gánh sầu anh quẩy còn vơi
mượn câu thơ muộn cõng vui về cùng
nắng đầu sông, mưa cuối sông
quê xưa biền biệt buồn chong lối nào
gọi nhau một thuở xanh xao
đường qua phố nhỏ thấp cao một mình
nửa đởi vấp vội lênh đênh
không em lặng tiếng gọi tình với khuya

mạc phương đình

21.12.12

Ngõ Mù Khơi




đêm cạn chữ, buồn vẽ tình lên giấy
màu thời gian thoắt trắng với nhân gian
pha một chút xanh xao cho thức dậy
ngày tháng đông xa xót nỗi cơ hàn

quê mình đó lầm xa nhưng gần gũi
một vòng quay, nhìn lại đắng lòng thêm
manh áo rách đau phận nghèo lầm lũi
bao gian nan trĩu nặng  gót chân mềm

em đâu phải vụng về trong chọn lựa
phải nương nhau từ mở mắt chào đời
chút ấm áp quay lưng không mở cửa
dấu chân qua mòn mỏi ngõ mù khơi

mạc phương đình

20.12.12

Góc Chiều



buổi sáng, ly cà phê đắng nghét
trang thư em mang gió đông về
lệ trong chữ, giận hờn chia biệt
ngày đã trôi trong giấc ngủ mê

trưa chợt, tiếng cười ai khúc khích
nắng đong đưa từng nhịp chuông reo
bao nhiêu năm đã chừng xanh ngát
đọng chút hương xuân một góc chiều

em về, em đi anh đâu hay ?
trăng vẽ vời thêm một dáng mây
em bỏ đàng sau thời nhật nguyệt
cô đơn vung vải nét chân mày

xin giữ dùm anh một chút buồn
một đời không chờ bàn tay buông
 
mạc phương đình

11.12.12

Nỗi Lòng Xa Xứ




đêm qua trời lạnh, buồn không ngủ
nằm nhớ quê hương, nhớ bạn bè
mới đó mười năm như chớp mắt
mái đầu còn mặn chút hương quê
Trường Giang sóng vỗ đau bờ cát
Núi Chúa, Dùi Chiêng dựng ngõ về
mây trắng Sơn Chà che mất lối
Ngũ Hành chuông vọng khuất sơn khê
kẻ đi lòng thẹn cùng sông núi
người ở buồn trông cảnh não nề
xin hiểu dùm cho người viễn xứ
lòng xưa quay quắt gió sương che
nước sông chẳng rửa xong thù hận
giọt lệ càng đau chuyện ước thề
không nhắc nhưng lòng sao nhớ quá
những con đường đất những bờ tre
nương khoai rẫy bắp, mùi hương lúa
trường học làng xưa, phượng đỏ hè
mưa giục đông về giăng nước bạc
quê nghèo chìm đắm cảnh lê thê
những hình ảnh đó sao quên được
đất Quảng trong tim vẫn bộn bề

xin hẹn cùng nhau ngày trở lại
đẩy thuyền ra khỏi bến sông mê.

mạc phương đình

May Ra...



em như chiếc lá đùa theo gió
ta hứng bàn tay, bắt được đâu
chiếc lá cứ đùa như tuổi nhỏ
ngày mai gió đuổi lá qua cầu

em cõng vầng trăng đi mất tiêu
vầng trăng làm chứng chuyện tình yêu
bây giờ em ngó như người lạ
con mắt mù câm giữa buổi chiều

ta về gom hết ngày đông lại
đốt lấy tàn tro gởi tặng em
em mở thư rồi lòng bỗng dại
may ra ta ngủ được tròn đêm !


mạc phương đình

8.12.12

Ngày Cuối Năm



cuối năm, ngày tháng chừng như vội
mới lễ Tạ ơn, đến Giáng Sinh
em ngoảnh mặt đi lời chẳng nói
câu thơ gửi muộn cũng vô tình

ngày lạ phone reo sao trống vắng
tiếng phone buồn rụng lúc xa xăm
phía bên chờ đợi sầu nghe nặng
đèn nhỏ đêm soi xuống chỗ nằm

em đi tìm bóng hay tìm mộng
chiều lặng bên nhau theo lá bay
xe với hàng cây thao thức ngóng
mưa qua hơi ấm những đêm dày

thôi nhé tháng Giêng sinh nhật muộn
mùa đông vừa lại tặng riêng ta
lang thang giữa góc chiều đang xuống
ngày tháng xoè tay với tuổi già.


mạc phương đình

13.11.12

Mật Đắng


buồn như gió, như mây lãng đãng
bàn tay em lá rụng từng chiều
mưa chẳng gọi cho rơi ngày tháng
đôi mắt thầm nghiêng đủ liêu xiêu

đành vụng dại chờ mai chờ muộn
bàn tay nào vẫy gọi nơi đâu ?
trăng rọi xuống đen bờ hoang tưởng
nghe đâu xa một khúc nhạc sầu

thôi cuối dốc em về một bóng
gánh thời gian ta chạy hụt hơi
đòi chia chi nữa, đôi môi bỏng
giọt lệ nào đau một tuổi người

lời ngọt mật thấm vào quên lãng
em thật xa hơi ấm tay nào !
gọi nhau như thuở chân chưa nãn
nặng cả bàn tay lúc vẫy chào

mạc phương đình

22.10.12

Nợ Nhau




em cứ nợ, ta cứ đòi. Không trả !
để cho ta đòi hết kiếp này thôi
nhưng xin em, đừng cố làm mặt lạ
để lúc gặp em, ta vẫn bồi hồi

em cứ giận, nhưng đừng bao giờ khóc
để mắt kia vẫn cứ long lanh
giận hờn ta, em biết đời cô độc
để cho ta còn có một chút tình

em cứ hỏi, đừng trách ta im lặng
nói ra chi, em hiểu, thêm buồn
cả cuộc đời, đau tháng ngày mưa nắng
ta chỉ còn trái tim nhỏ, yêu thương

em hãy nhận và cũng đừng trả lại
tình cho đi, ai lấy lại bao giờ
em cứ nợ, ta c đòi, mãi mãi
nợ nần chăng, chỉ thẹn một vần thơ

mạc phương đình

15.10.12

Lạc Mùa



Gác tay lên bóng nắng
quờ quạng tìm trái tim
nắng chói cuộc tình muộn
sao nỗi buồn lặng im !

Dựa lưng vào bóng tối
nụ cười em nơi đâu
hoa xuân chưa kết nụ
mùa đông rụng trên đầu

Bàn chân giờ ngơ ngẩn
ngõ cũ từ phương nào
câu hỏi đắng đầu lưỡi
bờ ngày đầy chiêm bao

Ơi mùa thu khập khiểng
cõng mùa hạ về đồng
hoa cúc chạy vàng giậu
nặng đôi bàn tay không

Pha chút sầu vào nhớ
vị ngọt nụ hôn xưa
dòng thơ trôi vụng dại
chìm theo chiều thu mưa

mạc phương đình

9.10.12

Chiều Sài Gòn


mưa đan lá me chiều thu nhạt
em Sài Gòn che mặt về đâu ?
phố xưa nằm ướt như cam chịu
viễn khách về mang một chút sầu

lạ lẫm nhìn nhau không thấy mặt
ta về tưởng lại phấn hương xưa
xe qua phố cũ đâu còn biết
quay quắt tình xa thuở gió mưa

Sài gòn ơi, rũ màu cờ đỏ
quang gánh nào vẫn trĩu trên vai
mẹ đứng tần ngần manh áo mỏng
hàng rong ế ẩm quảng đường dài

gõ gót lang thang chiều phố lạnh
ta về đeo nặng những bâng khuâng
phố ơi ngơ ngác từng thay đổi
em ở phương nào .. lạc ngõ trăng !

mạc phương đình

29.9.12

Thăm Huế


 tôi về với ngọn thu phong
giữa cơn bão rớt biển đông nhạt nhoà
Huế ơi đường vẫn còn xa
Hải Vân mù mịt mưa qua chuyến tàu
ngõ nào ngưòi có đợi nhau
chút hương kỷ niệm xưa sau một đời
thì thào tưởng giọng trầm khôi
sân ga lạ khách nụ cười nhẹ tênh
dòng mưa lạnh buốt nỗi mình
phân vân cảnh cũ cũng đành chân qua
Huế ơi mưa chạnh phố nhà
dòng Hương ưót đẫm áo tà thôi bay
ngõ em dáng mỏng cuối ngày
phưọng xưa chiều cạn cau mày ngẩn ngơ
lá bàng lạnh dấu hoang sơ
sân trường năm cũ bóng chờ xa xăm
bonsai  khoác dấu ai nằm
Lặng chuông Thiên Mụ điệu trầm muôn xưa

mạc phương đình