Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

30.12.11

Bạn Cũ


quán cà phê buổi sáng
Nghĩa, Thọ, Khanh và tôi
cả bốn thằng bạn cũ
chia giọt hương ngậm ngùi

nhắc tên kẻ đã khuất
hỏi người ở phương xa
ai người còn người mất
gọi nhau còn mặn mà 

câu thơ xưa đọc lại
kỷ niệm thuở học đường
bóng mờ ngày thơ ấu
ngọt ngào những yêu thương

nhắc gì ngày gian khó
bao nhiêu lần chia tay
gặp nhau chia giọt lệ
buồn vui trên tháng ngày

người đi, người ngồi lại
khắc khoải trong vũng buồn
xa xôi không nói được
bao giờ là mùa xuân

thời gian khua lấp lánh
sợi tóc trắng trên đầu
tóc trắng lòng chưa bạc
bạn bè vẫn ngàn câu 

mạc phương đình

26.12.11

Tìm Bóng


vẫn còn đó con đường trước mặt
lá me bay thêm ướt buổi chiều
đường Trương Định dấu vàng hiu hắt
nắng cuối ngày nhạt chút hương yêu

em ngơ ngẩn mang đầy dấu hỏi
cốc cà phê đắng chát hình hài
từng nốt nhạc rụng vào mệt mỏi
người trở về một thoáng mơ phai

con phố hẹp đầy lên nỗi đợi
ai đi qua hờ hững mùa thu
chân bước lỗi bóng ngày chấp chới
tìm nhau chăng ngõ lạc sương mù

ngày một mình mang đầy vết tích
chút tàn tro tưởng giữ dùm nhau
nghiêng chút nhớ so đôi đủa lệch
gửi cùng người đậm nhạt mai sau

vẫn còn đó con đường năm cũ
hoa ngày xưa thôi nở ven hồ
con chim sáo cánh buồn ủ rũ
giọng ca nào vọng giữa hư vô

mạc phương đình

15.12.11

Thân Phận


Đời như khói như sương buổi sớm
ta mịt mù vào những bước chông chênh
có hoa nở và trùng trùng gai nhọn
nguồn thương đau pha lẫn chút ân tình

rời cuống rốn trôi với dòng thân phận
biết về đâu trên vạn nẽo tương lai
mua chữ nghĩa bằng tuổi đời ngơ ngác
nhìn hoang vu từ biển rộng sông dài

đường trăm ngả vụng về trong lựa chọn
những chia ly hội ngộ cũng vô tình
quay nhìn lại áo thời gian bạc thếch
khản tiếng gào giữa cõi tạm u minh

chữ khôn dại bước đời thường khó hiểu
sống trăm năm từ khoảnh khắc phù du
đầu ngọn sóng vẫy vùng trong cam chịu
gieo thương yêu mà nhận lấy hận thù

thì như khói như sương buổi sớm
mang chút tình ta gửi lại trăm năm
dẫu nghịch cảnh nhận chìm cùng thất bại
vẫn thăng hoa theo những vết lăn trầm

mạc phương đình

9.12.11

Trách Người


em không đến, thì thôi đừng hẹn
gió cuốn bay chiếc lá thuở xưa
chiếc lá buồn còn hương nụ biếc
giữa môi thầm lặng lẽ chiều mưa

chút hoang tưởng màu đêm vàng võ

cõi nhớ đầy mang những dấu yêu
em về lại, vầng trăng chẳng ngõ
thì mưa đông ngày tháng tiêu điều

dẫu không để một lời ràng buộc

những xót xa cùng với nỗi đau
chừng dối trá một câu thề ước
dễ đâu em phai nhạt tình đầu

thời gian đủ xa rồi mơ mộng

lời buồn kia giấu gởi mùa xuân
ánh mắt, nụ cười còn lãng đãng
về nghe cơn gió cũng reo mừng

em không đến con đường dâu bế

một thủa nào theo dấu tuổi thơ
mưa rớt xuống như ngàn giọt lệ
bóng mây theo vời vợi mong chờ 

mạc phương đình

BLAME THE OTHER
 
You not come then do not promise.
The wind take away the ancient leaf
The blue leaf still attached its green bud scent
Between silent lips in the rainy eve
 
Some illusion of night color
The missing world carries love traces
You come back the moon without gate
Then the winter time is desolate
 
Though you do not leave back a linking word
The pities and the pains
Seems delusive a love oath
You put aside fading first love
 
Time though distant then dream
Those blue words hidden sent to the spring
Eye light, smile is indistinct
Back to feel the wind also cheering
 
You not come the road of vicissitudes
Of such a time tracing the childhood
Rain falls as myriads of tear
Cloudy shade very high with expectation
100.0
Aloha from 2-RGC, 15-12-2011
Chu Hữu Tín

4.12.11

Về Ngắm Lại Quê Xưa


Ta về ngắm lại dòng sông cũ
ơi đất Tam Kỳ yêu dấu ơi
còn đó bên sông cây liễu gảy
người xưa đâu nhỉ ? vắng lâu rồi !
 
Kỳ Hưng tháp đỏ phai màu gạch
Cầu Sắt nghiêng soi bóng nước trôi
Phường Một rực vàng màu hoa cải
nhà Thờ lặng lẽ đứng mồ côi
 
đâu trường Nguyễn Dục thời xa vắng
mất dấu như em, bốn hướng đời
Lợi Ký đẩy Thuyền qua bến lạ
Cơm gà còn nhớ khách ngược xuôi
 
chân qua Tịnh độ nhìn hoa sứ
vọng tiếng chuông khua bước rã rời
Nam Ngãi ngày nào trang sách mở
cúi nhìn Cầu Cống sầu khôn nguôi
 
cọc đèn xanh đỏ như trơ trẻn
ngắm dảy xe thồ đứng xả hơi
tất bật chợ đùn quang gánh nhỏ
người qua không nhận dấu chân người
 
ngả lên Tiên Phước nghe mùa gió
gởi chút hương nồng mẹt cá tươi
Chợ Mới trôi về cùng quá khứ
bâng khuâng như kẻ bước qua thời
 
rêu phong Khổng Miếu hàng cây rũ
Ga vắng chiều xa mây vẫn trôi.

mạc phương đình

1.12.11

Tìm Trầm


Em vô rừng dó tìm trầm
ta vô tìm một chỗ nằm bên em
dó cằn vắt nhựa từng đêm
đau ngàn trăn trở mới nên hạt trầm
lá rừng rụng xuống trăm năm
đủ cho ấm lạnh nẩy mầm cô đơn
gối thêm chi nỗi giận hờn
cho xuân già cỗi giữa cơn sóng buồn
chỗ nằm ấm lửa mùa xuân
tìm em tặng nốt hương trầm thuở xưa

mạc phương đình

29.11.11

Tiếc Gì ?



buổi chiều cùng với thơ em
nhìn câu lục bát bỗng thèm nụ hôn
mùi hương xa cũng bồn chồn
với im lặng ngỡ cho hồn đong đưa
ngọt ngào rụng giữa ngàn mưa
nét môi nhật nguyệt mấy mùa vẫn thơm
thơ gieo ngàn chữ vô cùng
dỗ cho âu yếm về chung giận hờn
tiếc gì nửa mảnh cô đơn
trôi qua biển vắng đau cơn sóng buồn

mạc phương đình

Câu thơ Mầu Nhiệm

lần đầu gặp ta, em chào : bác
ta vội vàng quay lại phía sau
mượn câu thơ dán lên khuôn mặt
chợt thấy trên em mắt đổi màu

câu thơ mầu nhiệm làm thay đổi

ta mượn từ lâu vẫn để dành
thơ viết : "Người Thơ Không Có Tuổi"
khoác lên vẽ lại nét xuân xanh

lần tới gặp nhau em gọi : anh

câu thơ viết xuống mối tình chung
lời thơ làm xoá đi ngăn cách
thơ gội nhuần lên chút trẻ trung

đời có thơ nên ta có em

thời gian lùi, tới thật êm đềm
ta lùi để gặp em đang tới
em tới, thời gian sẽ lãng quên.

mạc phương đình

26.11.11

Thênh Thang Nỗi Chờ


Xin được ở cùng em nơi chốn ấy 
một chốn đời phẳng lặng những phong ba 
để nước mắt là cõi tình che đậy 
dẫu nguồn sông cuối bãi vẫn quê nhà 

xin được giấu chút buồn không cội rễ 
có gì đâu ngày tháng vẫn vô tình 
đời cứ phải cuốn vào dâu bể 
bước chân nào lưu lạc mãi lênh đênh 

mềm môi uống ngụm sầu xưa vô vọng 
tóc đã phai, màu mắt cũng trăng sương 
những ao ước như mùa đông lạnh cóng 
hỏi bao giờ tìm gặp chút dư hương 

dòng thơ cũ không còn trong ký ức 
em mang theo trong cay đắng muộn màng 
biển vẫn đợi con sóng về thao thức 
khung buồn xưa nỗi đợi vẫn thênh thang

mạc phương đình

19.11.11

Dối Mình


 Lòng mai, tuổi đã sang chiều
ngẩn ngơ bước lỡ hắt hiu với mình
tưởng buồn giấu được ngày xanh
rong chơi mê mải đường quanh đi về
 
giật mình ngó bóng mưa che
con chim sáo gọi nỗi quê ngập ngừng
mang sầu gửi tặng người dưng
bỏ quên ngày tháng trên từng ngón tay
 
cuối sông ngỡ nước lên đầy
đêm nghiêng bóng nhỏ đợi mây vu hồi
dối lòng chén rượu ly bôi
có không một dấu bên trời bình yên
 
sóng xô đẩy ngược con thuyền
đôi vai đã ngủ với miền trăm năm 

mạc phương đình

17.11.11

Thả Tình


ta thả tình bay đi trong mộng
chút tình sầu : bé bỏng , già nua
tình bay theo gió đi tìm bóng
chỉ thấy bóng mình theo bước khua

ta thả tình bay theo giấc mơ
tình đi với biển để bơ vơ
người qua sóng gió chừ run rẩy
ta gặp người như một giả vờ

ta thả tình như một lạnh lùng
mang theo tất cả, lại như không
bóng ai vấn vít trong tà áo
ngăn lại ngàn câu với bỗng dưng

đành thắp tình xa đốt trái tim
đốt cho nguội bớt những lặng im
thời gian từng nhịp chân cao thấp
thôi nhé hoang mang chớ rập rình

mạc phương đình

Thác Lũ


Ta như con suối trên nguồn cạn
lòng bỗng thành sông lúc gặp em
con nước trở mình như thác lũ
trôi đi ngàn sỏi đá vô tình

trăm năm ngủ giữa lời ru mẹ
một thoáng phù du bỗng chiến chinh
dẫu mắt một lần chưa nhuộm sóng
làn môi chưa nở đóa thu xanh

sâu trong hiu hắt chiều hoa rụng
ai gọi từ tim chiếc bóng mình
tiếng vọng thì thầm đêm thức giấc
nửa ta còn mất giữa vô minh

xoay trong tiềm thức niềm cô độc
chiếc lá trôi đi bỏ lại cành
ngõ trước mênh mông dòng biển cuộn
em vào ngơ ngẩn khúc đời quanh

bỗng dưng mật ngọt trên đầu luỡi
rụng xuống thành thơ khúc độc hành

mạc phương đình

16.11.11

Lời Của Biển

Ta phẳng lặng, hiền hoà và hung dữ
Lòng mênh mông sâu cạn cũng vô chừng
Dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
Thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng

Mượn của gió lời thì thầm lau lách
Bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
Thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
Chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa

Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
Sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
Em có đến đừng mang niềm cảm xúc
Giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào

Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngõ
Lời cho người nước mắt đã hong khô

mạc phương đình

Giọt Đắng



Hôm nay thơ lặng, sầu đi vắng
ta uống cà phê với chút buồn
chữ nghĩa nằm yên trong đáy cốc
mảnh tình hong nắng bỗng khô luôn

Ta cầm ngơ ngác cho vào cốc
chiếc cốc màu đen chẳng thấy gì
đầu lưỡi tê tê mùi tiếc nhớ
chữ sầu năm trước cũng vu quy

Người không về lại thơ làm nũng
chẳng giữ cho ta một vỗ về
nắng gọi lời xưa đau mỗi lúc
chút buồn làm đắng giọt cà phê

Bao năm lưu lạc cùng cô độc
giọt đắng chưa làm chết được ta
câu hát mẹ ru cho máu chảy
luân lưu sâu thẳm một quê nhà

mạc phương đình

MÙA ĐÔNG XA


hãy thức dậy mang mùa đông xuống phố
chia cho người bớt chút lạnh đi em
sầu viễn xứ như từng bông tuyết trắng
nhuộm tóc nhau trong lặng lẽ vô tình

gió phương Bắc từng cơn tê nỗi nhớ
đèn quê xưa hiu quạnh rọi trong tim
dòng nước mắt như hoà cùng máu thịt
dấu thương đau trăn trở buốt từng đêm
 
sợi tóc bạc muộn phiền trên gối nhỏ
bàn chân đau hạt cát chẳng thân quen
  những chiếc lá vàng nghiêng bên cửa sổ
màu phố xưa sầu rụng chuỗi hoa đèn
 
đêm mộng mị chập chùng câu hẹn cũ
kẻ đi về lối xóm nhắc dùm tên
còng lưng gánh mùa đông chôn kỷ niệm
nhưng quê hương xa lắc dễ gì quên 

mạc phương đình

15.10.11

Tiễn cụ Hà Thượng Nhân


Tôi đến thăm những lần sau cuối
Cụ nhìn tôi, ánh mắt thật buồn
Câu thơ ngừng lại nơi nào đó
Đủ giữ cho dòng lệ khỏi tuôn

Cụ nhìn, đôi mắt xa xôi quá
Chén rượu ngày xưa giấu ở đâu
Đâu tách trà thơm, ngày đã muộn
Thời gian chi một khối u sầu

"Đầu lưỡi tê rồi câu chuyện cũ
Bạn bè con cháu cũng xa xăm
Ôi nỗi cô đơn thăm thẳm quá
Nhấn ông chìm xuống chỗ ông nằm"


Nhìn mắt Cụ buồn, tôi muốn khóc
Hiểu rằng Cụ cũng sắp đi xa...

Giờ này ghi lại câu thương cảm
Cung kính dành đưa tiễn cụ Hà

mạc phương đình

28.8.11

NHÁNH BUỒN


Chiều chưa xuống đủ giấu hoàng hôn
nắng cũng trôi theo rớt giữa buồn
góc phố đằng xa đèn đã mở
ta về lòng bỗng thấy bâng khuâng
 
mười năm lưu lạc vào sương gió
nhìn lại ngày xưa thoáng ngại ngần
đường vắng chừng phai mờ dấu vết
đếm từng viên gạch nỗi phân vân
 
hàng cây so đũa còn nguyên đó
lối ấy từng qua biết mấy lần
một thuớ ngây thơ vàng áo lụa
chuỗi dài kỷ niệm vẫn tung tăng
 
quay nhìn sách vở in ngày tháng
thầm hỏi còn ai nhớ đến chăng
đời vẫn hồn nhiên từ thuở ấy
buông trôi con nước một xa gần

ta về tìm lại người năm cũ

chỉ thấy hàng cây với bóng trăng .

mạc phương đình

12.8.11

CHIỀU VÀ THU


chiều rập rình đẩy ta vào nắng
nắng êm ru từng khúc tình buồn
ta nghe lại khua lòng từng nhịp
đã tắt rồi điệu nhạc mùa xuân

lối nào qua mùa thu chín đỏ
bao nhiêu năm mòn gót thời gian
nắng mang gió về theo hạt bụi
em đi xa, đường rụng hoa tàn

đêm lặng lẽ mang theo âm vọng
em đi xa bóng cũ chập chờn
lạnh hơi gió sông dài nào biết
lá rụng vàng từng mảnh cô đơn

em đi xa, đường xa vạn dặm
ngẩng nhìn lên khoé mắt mùa thu
chiều tiễn biệt nắng vàng sợi tóc
ta về xa lòng những sương mù

chiều ngập ngừng chờ nghe lá úa
ta ngập ngừng đêm rớt vô cùng
chiều và thu chừng em lay lắt
người tiễn người mây nước rưng rưng

mạc phương đình

2.8.11

Món quà Vu Lan


mở cuốn an bum nhìn thấy mẹ
bóng mẹ năm nào nay đã xa
đêm nằm nghe gió lùa thao thức
mưa gõ vào tim nỗi nhớ nhà

đời sống hôm nay  đầy đủ  lắm
mà con không mẹ, chẳng còn cha
ngày xưa con s
ống ngu ngơ vậy
gi
 biết thương yêu thiếu mẹ già

mẹ đã ra đi thời khó nhọc
quê nghèo nặng trĩu gánh bôn ba
sắn khoai nuôi mẹ ngày sau cuối
con mắc tù lao phải vắng nhà

gian khó một đời cha mẹ gánh
ơn dày nghĩa nặng chẳng phôi pha
mẹ ơi sầu tũi đường xa xứ
xin g
ửi hôm nay một chút quà ?

tháng bảy Vu Lan mùa báo hiếu
âm dương cách trở mấy đường xa
nén nhang ngọn nến lung linh gió
chẳng khóc mà sao mắt lệ nhoà

mạc phương đình


MY VU LAN  PRESENT

I gazed in the album at my dear Mom’s picture
 And realized that now is so far-off her figure   
 I listened to the rain as if on my heart flick
   The wind blow making me agitatedly nostalgic

   Although is abundant my current subsistence      
Neither my Mom nor my Dad stays in existence     
As a child I was so dull being by Mom kissed
Now that I know whom to love, Mom is missed

Mom departed this life during a difficult time
Scurrying beneath the burden in our poor clime
Until your last days on manioc hand to mouth
   
While I was in prison as a “puppet” of the South

     Such a hard period Dad and Mom bore your part
      
That feeling of gratitude I bury deep in my heart
      
Dear Mom please accept from this sad son adrift
         On this commemorative day my little humble gift   

      Vu Lan mid-seventh month, the filial duty event
     Between life and death how far to suffer torment
     Joss-sticks and candles spark, the wind uprears
    I don’t cry but why my eyes get wet with tears

Translation by THANH-THANH

29.7.11

Lời Tình


nỗi buồn như đóm lửa
chấp chới trên dòng sông
đêm đen về thắp sáng
như có và như không
ta đi cùng mưa gió
sá chi chút bão bùng
qua một đời lầm lạc
tìm chốn về bao dung
kỷ niệm nào khắc khoải
dĩ vãng sầu khôn cùng
xin người dừng câu hỏi
giận chi thời long đong
nụ cười hay giọt lệ
cũng chỉ là ước mong
có đi vào thử thách
mới sâu cạn nỗi lòng
còn bao nhiêu cám dỗ
giữa cuộc đời mênh mông
người ơi từ tiếng gọi
lời tình vẫn bềnh bồng.
mạc phương đình

23.7.11

HƯƠNG GIÓ TUỔI THƠ

 
 theo chân anh ghé về thăm quê Ngoại
sông Th
ủ Bồn nước vẫn nhịp giòng xuôi
Ngo
ại ơi Ngoại ! Hồ Trường bình rượu đợi
nay con v
ề , lưu lạc mãi, quên nôi

anh g
ọi em , ngồi cạnh cầu sau bến
m
ấy hàng cau hương gió tuổi ngày xưa
chi
ều gặp khói thổi cơm bên bếp ấm
anh hù em : dòm áo tr
ắng con ma !

em tr
ọ trẹ giọng " Quảng Nôm " anh cười ngất
thôi đi cô ! Hu
ế chính cống cho rồi
răng v
ới rứa , hàng bắp nhe khúc khích
l
ại trêu em , anh thiệt ! tức tràn người

m
ấy chục năm , xóm làng thay đổi l
ng
ười không quen , màu đỏ uốn cây c
con nghé nh
ỏ đứng buồn nhìn luá m
bi
ết khi mô nhai rạ thở ra thơ !

anh đ
ưa em theo chuyến tàu xuyên Việt
đi t
ừ Nam ra Bắc , ghé về Trung
H
ồng , Hương khóc, chín con rồng nước đục
mùa phù sa nay lúa h
ết đòng đòng !

thôi v
ề anh ! quê hương em quên tuổi
th
ời thôi nôi ôm vú mẹ ,anh giành
th
ời lội ruộng bắt bống , trê gặp điã
b
ắt đền anh cõng , nhớ cũng thôi đành !

đht
*gửi anh tôi :Mạc Phương Đình