Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

3.4.13

Trăng Về




trăng về với phố thật khuya
chút xanh xao nở sầu chia mấy đường
em mang theo chút vô thường
mong manh với nhịp mù sương gợn buồn
đàn trong quán nhỏ run run
cà phê từng giọt theo nguồn bỗng xa
bên nhau còn chút thật thà
ngẩng lên chợt thức lời ca gọi tình
giấu ngày một nỗi chông chênh
về qua nghe những lênh đênh phận người
môi xưa còn ấm nụ cười
mắt xưa lúng liếng màu vui thật đầy
em còn đợi chén cuồng say
ta còn mang đủ tháng ngày thương yêu
  
trăng về phố tưởng hoang liêu
nhát dao kỷ niệm xuống chiều an nhiên
tay ai rụng giọt ưu phiền
nghe đời nở muộn giữa miền hư không.

mạc phương đình

22.3.13

Vòng Tay Mở


mùa xuân rồi nở trên cành biếc
nắng rủ đàn chim viễn xứ về
em thả nụ cười theo nỗi tiếc
thời gian gội tím những đam mê

tưởng mai về khoác một màu hoa
em níu ngày xưa ngỡ mặn mà
gọi những lời ru về với mẹ
gọi tình ngan ngát bóng mây xa

ta giấu bàn tay nhặt nụ cười
ngày về trôi giạt những buồn vui
môi xưa còn đọng câu tâm sự
thao thức tình nhau đủ ngậm ngùi

thôi đành giấu cả vòng tay mở
giấu nốt mùa xuân với nỗi buồn
sợi tóc nhuộm xanh lời bỡ ngỡ
hỏi thầm chưa nhạt nốt mùi hương.

mạc phương đình

28.2.13

Hẹn Nhau Mùa Xuân



 















em khoác vội mùa xuân v thắp nắng
chiều đi qua đôi má vẫn hương nồng
anh đứng đợi bên ngày xưa thầm lặng
một chút buồn thoáng nhẹ dấu hư không

đôi bàn tay, em từng trang vụng dại
lá thư xanh ươm nỗi nhớ v nhau
ngày tháng cũ theo gót đời mê mãi
nét môi xưa còn ấm nụ hôn đầu

hẹn mùa Xuân theo tuổi tròn năm mới
em quay đi mù bóng nhđường dài
xa giọng hát ai ru người diệu vợi
dấu thời gian vùi trọn giấc mơ phai

đêm thức giấc chập chờn xanh mắt biếc
tơn nhau chưa lỗi nhạc mùa xuân
dẫu bước lỡ vụng về ngày tưởng tiếc
mắt xưa còn thơm giọt lệ rưng rưng..

mạc phương đình

23.2.13

Vẽ Lại Một Thời


mùa chưa thôi lạnh, đêm về sớm
phố vội lên đèn như vội khuya
ngơ ngác vầng trăng giờ ngủ muộn
ta về bâng khuâng dòng thơ xưa

lạ lẫm thời gian những nhánh xa
ngày nào người tiễn người đi qua
bóng theo cây cỏ như mờ nhạt
buồn đọng rêu xanh một nếp nhà

nhắc thời vay mượn chung hò hẹn
níu giữ dòng thơ tuổi học trò
như tiếng còi tàu đêm bỡ ngỡ
đèn khuya khua dạng bước co ro

ta về theo vụng những lời thư
chẳng dối gian nhau buổi tạ từ
xa khuất một trời câu hỏi khó
để sầu quay quắt chút riêng tư

ta về không hẹn rồi đi biệt
cuộc sống xoay vần xa ngỏ em
rượu ngọt ngày nào pha giọt lệ
bềnh bồng nỗi nhớ lắng vào quên.

mạc phương đình

5.2.13

Hạt Nhớ


có bao người đêm nay về muộn ?
mưa nắng bào mòn gót nhỏ băn khoăn
cõng đời sống đôi vai mỏi mệt
vẫn miếng cơm manh áo nhọc nhằn

đêm nay mùa Xuân chừng như vừa lại
áo mỏng cuối đông còn chút lạnh lùng
em về ngỏ vắng đường hoa muộn
ngơ ngẩn bàn chân bước dửng dưng

mơ chuyện đêm xưa, nhớ nồi bánh tét
dáng mẹ hiền, manh áo mớí, tuổi thơ
cuối tháng chạp bập bùng bếp lửa
kẻ ở người đi, tháng đợi năm chờ

ôm mùa xuân dỗ đêm không ngủ
ta lang thang góc biển chân trời
trong tim hương cốm hay mùi rượu
hạt nhớ bay đầy chốn viễn khơi

mạc phương đình
 

15.1.13

Thôi Đành Ngày Cuối Năm






ngày rất vội người qua mòn con mắt
vệt son môi vai áo cũng phù du
em ngẫng mặt nhìn xa đời trong vắt
kỷ niệm xưa đâu gợn chút sương mù

ta về lại tìm em trong vũng nhớ
năm ngón tay khoe đủ búp thiên thần
chiều tháng chạp cành hoa chưa kịp nở
vài giọt sưong ru ngủ dưới bàn chân

bao nhiêu năm đói mòn thêm kỷ niệm
đêm chờ nhau nào đậm nụ môi hôn
thôi cúi xuống vẽ vời câu thánh thiện
em ngày xưa lay lắt giọng ca buồn

ngày cuối năm cầm nỗi sầu bóp vụn
ném ra đường cho gió thổi bay xa
dáng em về gót chân nào luống cuống
cốc rượu nào mang mùi sầu đi qua

thôi là em nụ tầm xuân bỡ ngỡ
bao nhiêu năm che chắn chút sầu xanh
em bỏ lại một chốn về nặng nợ
đếm thời gian thao thức cũng thôi đành.

mạc phương đình

3.1.13

Ngọn Sóng



vẫn một mình với ngày tháng vụn
chút sầu tư bỏ lại bên đời
bên kia sông núi trăng vừa rụng
rọi xuống tình nhau mộng có vơi !

vẫn nhiều lúc lòng như xa vắng
nhìn em qua đánh rớt nụ cười
ơ kìa đôi má thơm màu nắng
con mắt đen huyền một nét đuôi

em đi qua, gió chuồm mái tóc
sợi tóc nào quấn quýt môi xuân
vòng tay vừa mở như mời mọc
áo trắng đường xa chợt thấy gần

vẫn em qua cho mình thức giấc
dấu thời gian từng bước đi về
câu ca còn đọng từng cung bậc
ngọn sóng vào xưa thôi mãi mê

mạc phương đình

1.1.13

CÁM ƠN




 















Cám ơn ngày, cuối năm thật đẹp
cho vòng tay ôm trọn thương yêu
heo may cơn gió vừa se lạnh
thổi ngát môi thơm xuống ngọn chiều

quen lạ bàn tay xưa thắp mộng
trả ai biêng biếc ngón xuân nồng
nghe trong xa lỗi vùng da thịt
một thoáng hư vô giữa sắc không

cám ơn tình quay nghiêng một nửa
chiều cuối năm thao thức hàng cây
đốt lên hơi ấm mùa đông cũ
tay thắp mùa xuân mượn bóng gầy

mạc phương đình

28.12.12

Em Đi..


 Em đi, áo lạnh mặc mưa đông
đất ngủ hương rừng chưa nở bông
ngớ ngẩn hàng cây khoe áo mới
bên kia sương gió thổi se lòng,

em đi mang nước xuôi ra biển
dòng suối bình yên lạnh mấy sông
bến đợi hỏi người xưa có đợi ?
âm ba ngày tháng hoá vô cùng

em đi thay lá ngoài hiên nhạt
sầu ghép vào thơ nét thuỷ chung
câu hát ngày nào trong góc nhớ
vẫn còn vây quẩn bước long đong

em đi vàng nắng sân trường cũ
cánh phượng nhoè mưa một nét hồng
tiếng guốc khua chiều đau dấu mực
mùa xuân khoác áo gọi thu phong

em đi gót nhỏ buồn trang sách
trăng gởi sầu qua những liếp song
mười ngón tay mềm trong lặng lẽ
chờ ai khuya rụng lá ngô đồng.

mạc phương đình

Hình Bóng Quê Nhà



đầu vẫn gối lên tháng ngày mỏi mệt
chân bước đi, đường mấy nẻo vô cùng
 
mãi trong tim hình ảnh những dòng sông
những cụm núi nghiêng qua chiều nhạt nắng
tiếng chuông nhẹ khua trong miền tĩnh lặng
đàn chim về nhịp cánh vẽ trên cao
giải mây trôi lờ lững đến phương nào
chút ráng đỏ trải dài trên mặt nước
 
cánh đồng lúa sẫm màu xanh phía trước
mấy con đò lặng lẽ mái chèo xuôi
bên kia sông theo dấu vẽ chân trời
làng xóm cũ mờ mờ sương đã xuống
những dáng người in trên màu xanh ruộng
bóng hoàng hôn từ mặt đất tràn lên
gió đâu về thoang thoảng chút hương đêm
hương của lúa, mùi cỏ cây thôn dả.
 
  mười mấy năm sao nơi này vẫn lạ
không nhìn đâu có dấu vết quê hương
vẫn nao nao trằn trọc những đêm trường
thao thức nhớ những mặn nồng cay đắng
 
trong tiềm thức mịt mù và thầm lặng
bóng quê nghèo vẫn mãi mãi in sâu.

mạc phương đình

Trăng Khuyết



buổi tối qua cầu, nhìn trăng ngã nón
dấu buồn xưa còn đọng lại trên sông
màu nhụ bạc trong tâm sâu đã loảng
có niềm đau khua nhẹ đủ se lòng.
 
trăng một thuở tan dòng từ tâm ảnh
người đi qua tìm ngưỡng mộ muộn màng
lời diễu cợt che mờ câu hành khất
lạnh lùng nào treo giữa chuyến đò ngang
 
vũng mực tàu sâu vô cùng thăm thẳm
mảnh trăng non xao xuyến bóng liêu trai
chút ánh sáng dịu dàng trong mê đắm
trải bâng khuâng lên mỏi mệt sông dài
 
trong hoài niệm dường hư vô tuyệt vọng
chiếc lưỡi liềm như dấu nối tuyệt vời
chút ánh sáng dẫu mong manh sợi chỉ
hành trình về dịu ngọt những hoa tươi
 
như chiếc lá treo trên đầu ngọn gió
mảnh trăng non gom ánh sáng cho mình
từ vũng tối âm thầm là nghị lực
để mai đầy rực rỡ dấu bình minh

mạc phương đình

22.12.12

Thoáng mắt xưa



chân qua phố lạnh đông người
tay ngoan nhặt một nụ cười vô âm
mấy mươi năm đọng tiếc thầm
môi xuân chưa vợi chút trầm hương xưa
muà đông gió gọi chân đùa
em đi quanh quẩn được thua với đời
gánh sầu anh quẩy còn vơi
mượn câu thơ muộn cõng vui về cùng
nắng đầu sông, mưa cuối sông
quê xưa biền biệt buồn chong lối nào
gọi nhau một thuở xanh xao
đường qua phố nhỏ thấp cao một mình
nửa đởi vấp vội lênh đênh
không em lặng tiếng gọi tình với khuya

mạc phương đình

21.12.12

Ngõ Mù Khơi




đêm cạn chữ, buồn vẽ tình lên giấy
màu thời gian thoắt trắng với nhân gian
pha một chút xanh xao cho thức dậy
ngày tháng đông xa xót nỗi cơ hàn

quê mình đó lầm xa nhưng gần gũi
một vòng quay, nhìn lại đắng lòng thêm
manh áo rách đau phận nghèo lầm lũi
bao gian nan trĩu nặng  gót chân mềm

em đâu phải vụng về trong chọn lựa
phải nương nhau từ mở mắt chào đời
chút ấm áp quay lưng không mở cửa
dấu chân qua mòn mỏi ngõ mù khơi

mạc phương đình