em ngồi nghiêng tựa trái tim
chiều qua tóc gọi rối chìm giữa tay
hương thu nghe lạnh vai gầy
ngỡ như giọt lệ rụng đầy thuở xưa
ba năm lặng khúc giao mùa
giấc xuân đã chín về xua bóng mình
tay cuồng gởi mộng vào xanh
những khoe từng buổi độc hành phù du
thôi em vũng nhỏ ao tù
mơ chi biển rộng điệu ru cuộc tình
tay nào xoa vụng buồn tênh
nghe phơi phới nổi gập ghềnh đã yên
chiều qua lắng tuổi em hiền
ta trên ngọn dốc em triền lá xuân
lặng đi em ngủ giấc rừng
để mê muội thức trên từng ngón tay
về chia bóng nhỏ đêm dài
đêm khua hay gió bên ngoài đã xa,
mạc phương đình