bay qua rụng tiếng gọi bầy xuống đêm
ngàn sao lặng rũ sương mềm
ngỡ con đom đóm mù thêm dặm dài
một đời vụng những tàn phai
gót chân lữ thứ tiếc hoài thời gian
tặng nhau một nửa tro tàn
chiêm bao bỏ lại nhân gian ngại ngần.
mạc phương đình
Rồi một bữa, cha dò biết được
tay cầm roi, cha rượt đánh con
chẳng may chân vấp vào mô đá
cha ngã làm con điếng cả hồn
đau suốt mấy ngày không dậy nổi
con buồn nhưng mẹ lại đau hơn
mẹ bảo : vì con cha phải khổ
cha đau, con xót cả trong lòng..
Từ đó con lo chăm chỉ học
đáp đền cha mẹ những hoài mong.
cha vẫn như vòm cây cổ thụ
suốt đời che mát bước chân con.
mạc phương đình