Sáng ngẫng mặt lên nhìn thấy núi
đêm về đèn đốm, sáng trên cao
nhớ ơi, những tháng ngày thui thủi
leo giốc quê hương nắng vẫy chào
quê xa lưng dựa Trường Sơn mỏi
gió biển mang từng hạt muối lên
mặn chát tình nhau trong giọng nói
so đo ấm lạnh nhớ cùng quên
suốt giải Trường Sơn đầu mỗi khác
người đi mượn núi để phân chia
người đi cho thoả lòng kiêu bạc
một thuở hùng anh bỗng đứt lìa
những nắm xương tàn ai bỏ lại
núi ơi xin giữ ấm cho người
ngàn năm cây cỏ lên xanh mãi
thù hận, phân ly cũng cạn rồi.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét