Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

29.11.11

Tiếc Gì ?



buổi chiều cùng với thơ em
nhìn câu lục bát bỗng thèm nụ hôn
mùi hương xa cũng bồn chồn
với im lặng ngỡ cho hồn đong đưa
ngọt ngào rụng giữa ngàn mưa
nét môi nhật nguyệt mấy mùa vẫn thơm
thơ gieo ngàn chữ vô cùng
dỗ cho âu yếm về chung giận hờn
tiếc gì nửa mảnh cô đơn
trôi qua biển vắng đau cơn sóng buồn

mạc phương đình

Câu thơ Mầu Nhiệm

lần đầu gặp ta, em chào : bác
ta vội vàng quay lại phía sau
mượn câu thơ dán lên khuôn mặt
chợt thấy trên em mắt đổi màu

câu thơ mầu nhiệm làm thay đổi

ta mượn từ lâu vẫn để dành
thơ viết : "Người Thơ Không Có Tuổi"
khoác lên vẽ lại nét xuân xanh

lần tới gặp nhau em gọi : anh

câu thơ viết xuống mối tình chung
lời thơ làm xoá đi ngăn cách
thơ gội nhuần lên chút trẻ trung

đời có thơ nên ta có em

thời gian lùi, tới thật êm đềm
ta lùi để gặp em đang tới
em tới, thời gian sẽ lãng quên.

mạc phương đình

26.11.11

Thênh Thang Nỗi Chờ


Xin được ở cùng em nơi chốn ấy 
một chốn đời phẳng lặng những phong ba 
để nước mắt là cõi tình che đậy 
dẫu nguồn sông cuối bãi vẫn quê nhà 

xin được giấu chút buồn không cội rễ 
có gì đâu ngày tháng vẫn vô tình 
đời cứ phải cuốn vào dâu bể 
bước chân nào lưu lạc mãi lênh đênh 

mềm môi uống ngụm sầu xưa vô vọng 
tóc đã phai, màu mắt cũng trăng sương 
những ao ước như mùa đông lạnh cóng 
hỏi bao giờ tìm gặp chút dư hương 

dòng thơ cũ không còn trong ký ức 
em mang theo trong cay đắng muộn màng 
biển vẫn đợi con sóng về thao thức 
khung buồn xưa nỗi đợi vẫn thênh thang

mạc phương đình

19.11.11

Dối Mình


 Lòng mai, tuổi đã sang chiều
ngẩn ngơ bước lỡ hắt hiu với mình
tưởng buồn giấu được ngày xanh
rong chơi mê mải đường quanh đi về
 
giật mình ngó bóng mưa che
con chim sáo gọi nỗi quê ngập ngừng
mang sầu gửi tặng người dưng
bỏ quên ngày tháng trên từng ngón tay
 
cuối sông ngỡ nước lên đầy
đêm nghiêng bóng nhỏ đợi mây vu hồi
dối lòng chén rượu ly bôi
có không một dấu bên trời bình yên
 
sóng xô đẩy ngược con thuyền
đôi vai đã ngủ với miền trăm năm 

mạc phương đình

17.11.11

Thả Tình


ta thả tình bay đi trong mộng
chút tình sầu : bé bỏng , già nua
tình bay theo gió đi tìm bóng
chỉ thấy bóng mình theo bước khua

ta thả tình bay theo giấc mơ
tình đi với biển để bơ vơ
người qua sóng gió chừ run rẩy
ta gặp người như một giả vờ

ta thả tình như một lạnh lùng
mang theo tất cả, lại như không
bóng ai vấn vít trong tà áo
ngăn lại ngàn câu với bỗng dưng

đành thắp tình xa đốt trái tim
đốt cho nguội bớt những lặng im
thời gian từng nhịp chân cao thấp
thôi nhé hoang mang chớ rập rình

mạc phương đình

Thác Lũ


Ta như con suối trên nguồn cạn
lòng bỗng thành sông lúc gặp em
con nước trở mình như thác lũ
trôi đi ngàn sỏi đá vô tình

trăm năm ngủ giữa lời ru mẹ
một thoáng phù du bỗng chiến chinh
dẫu mắt một lần chưa nhuộm sóng
làn môi chưa nở đóa thu xanh

sâu trong hiu hắt chiều hoa rụng
ai gọi từ tim chiếc bóng mình
tiếng vọng thì thầm đêm thức giấc
nửa ta còn mất giữa vô minh

xoay trong tiềm thức niềm cô độc
chiếc lá trôi đi bỏ lại cành
ngõ trước mênh mông dòng biển cuộn
em vào ngơ ngẩn khúc đời quanh

bỗng dưng mật ngọt trên đầu luỡi
rụng xuống thành thơ khúc độc hành

mạc phương đình

16.11.11

Lời Của Biển

Ta phẳng lặng, hiền hoà và hung dữ
Lòng mênh mông sâu cạn cũng vô chừng
Dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
Thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng

Mượn của gió lời thì thầm lau lách
Bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
Thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
Chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa

Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
Sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
Em có đến đừng mang niềm cảm xúc
Giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào

Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngõ
Lời cho người nước mắt đã hong khô

mạc phương đình

Giọt Đắng



Hôm nay thơ lặng, sầu đi vắng
ta uống cà phê với chút buồn
chữ nghĩa nằm yên trong đáy cốc
mảnh tình hong nắng bỗng khô luôn

Ta cầm ngơ ngác cho vào cốc
chiếc cốc màu đen chẳng thấy gì
đầu lưỡi tê tê mùi tiếc nhớ
chữ sầu năm trước cũng vu quy

Người không về lại thơ làm nũng
chẳng giữ cho ta một vỗ về
nắng gọi lời xưa đau mỗi lúc
chút buồn làm đắng giọt cà phê

Bao năm lưu lạc cùng cô độc
giọt đắng chưa làm chết được ta
câu hát mẹ ru cho máu chảy
luân lưu sâu thẳm một quê nhà

mạc phương đình

MÙA ĐÔNG XA


hãy thức dậy mang mùa đông xuống phố
chia cho người bớt chút lạnh đi em
sầu viễn xứ như từng bông tuyết trắng
nhuộm tóc nhau trong lặng lẽ vô tình

gió phương Bắc từng cơn tê nỗi nhớ
đèn quê xưa hiu quạnh rọi trong tim
dòng nước mắt như hoà cùng máu thịt
dấu thương đau trăn trở buốt từng đêm
 
sợi tóc bạc muộn phiền trên gối nhỏ
bàn chân đau hạt cát chẳng thân quen
  những chiếc lá vàng nghiêng bên cửa sổ
màu phố xưa sầu rụng chuỗi hoa đèn
 
đêm mộng mị chập chùng câu hẹn cũ
kẻ đi về lối xóm nhắc dùm tên
còng lưng gánh mùa đông chôn kỷ niệm
nhưng quê hương xa lắc dễ gì quên 

mạc phương đình