hãy thức dậy mang mùa đông xuống phố
chia cho người bớt chút lạnh đi em
sầu viễn xứ như từng bông tuyết trắng
nhuộm tóc nhau trong lặng lẽ vô tình
chia cho người bớt chút lạnh đi em
sầu viễn xứ như từng bông tuyết trắng
nhuộm tóc nhau trong lặng lẽ vô tình
gió phương Bắc từng cơn tê nỗi nhớ
đèn quê xưa hiu quạnh rọi trong tim
dòng nước mắt như hoà cùng máu thịt
dấu thương đau trăn trở buốt từng đêm
sợi tóc bạc muộn phiền trên gối nhỏ
bàn chân đau hạt cát chẳng thân quen
những chiếc lá vàng nghiêng bên cửa sổ
màu phố xưa sầu rụng chuỗi hoa đèn
bàn chân đau hạt cát chẳng thân quen
những chiếc lá vàng nghiêng bên cửa sổ
màu phố xưa sầu rụng chuỗi hoa đèn
đêm mộng mị chập chùng câu hẹn cũ
kẻ đi về lối xóm nhắc dùm tên
còng lưng gánh mùa đông chôn kỷ niệm
nhưng quê hương xa lắc dễ gì quên
kẻ đi về lối xóm nhắc dùm tên
còng lưng gánh mùa đông chôn kỷ niệm
nhưng quê hương xa lắc dễ gì quên
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét