Ta phẳng lặng, hiền hoà và hung dữ
Lòng mênh mông sâu cạn cũng vô chừng
Dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
Thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng
Mượn của gió lời thì thầm lau lách
Bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
Thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
Chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa
Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
Sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
Em có đến đừng mang niềm cảm xúc
Giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào
Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngõ
Lời cho người nước mắt đã hong khô
Dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
Thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng
Mượn của gió lời thì thầm lau lách
Bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
Thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
Chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa
Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
Sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
Em có đến đừng mang niềm cảm xúc
Giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào
Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngõ
Lời cho người nước mắt đã hong khô
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét