Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

25.8.14

Đợi Nhau


vẫn còn hạt tuyết trên cây
đủ soi giá lạnh tháng ngày tưởng xa
người đi sầu đọng quê nhà
gót chân phiêu bạt chìm qua nửa đời
dặm dài câu hát mình ơi
dẫu đau khó nhọc vịn đời xót thương
lớn khôn cây cải trong vườn
câu ca dao mẹ mở đường ta đi
gió trăng tự buổi phân kỳ
hỏi em còn đọng chút gì với xưa
lối về lạc ngỏ vào mưa
hương thu nào lặng đêm thừa hạt sương
đợi nhau mòn góc nỗi buồn
ngây thơ chìm với sóng cuồng xanh xao

mạc phương đình

23.8.14

Dấu Mốc Bên Đời


Thời gian bỏ những sầu tư ở lại
ta bên đời nghe ngóng bước chân qua
có một thuở yêu thầm trong vụng dại
để lòng đau ngơ ngác nét quê nhà

Ngày tháng cũ còn hằn in dấu vết
 người xa rồi hoa bướm cũng đi theo
ngõ thu xưa lá vàng giăng kín lối
hàng cây cao đứng lặng đợi qua chiều

Về nơi đó nhìn nắng vàng rực rỡ
chút hương cau cũng đủ một tiếc hoài
cứ tưởng tượng khung rêu buồn đã vỡ
đế mùa xuân vẽ lại nét xuân phai

Sao mãi tiếc một lời không dám ngỏ
đèn khuya chong mờ nét chữ thơ tình
những bồi hồi vẫn nghiêng lòng giấu kín
đi chung đường mà vẫn cứ làm thinh

Mãi giữ lại chút vụng về buổi ấy
sân trăng khuya thao thức thuở xa nào
dấu chân cũ hằn lối về mộng mị
tim ngại ngùng nắng gió cũng xôn xao


mạc phương đình


 

 vào đi em, ly cà phê sắp nguội
thu chưa qua mùa đông đã về rồi
nắng chưa thức, ừ đêm còn ngái ngủ
quán lặng yên góc nhỏ một mình tôi

vào đi em, ly cà phê buổi sáng
những giọt buồn giọt nhớ gọi em đây
thu rất lạnh em còn chi bỡ ngỡ
góc hồn tôi hơi ấm vẫn hong đầy

bàn tay em ngập ngừng sau nắm cửa
chút mù sương hơi thở dấu đêm chờ
hỏi giấc ngủ có mềm câu hẹn ước
hay giật mình vất vả những dòng thơ

vào đi em, dẫu chút buồn cũng đủ
bóng thời gian xanh xám góc sân rêu
tôi vẫn đợi khoe chút tình chật hẹp
mùa xuân xa thao thức biết bao điều..

mạc phương đình

Thiên Nhiên và Động Vật Hoang Dã

18.8.14

CHÚT LỬA



người vể để quên chút lửa
đủ làm ấm bóng cô đơn
cõi trăng nào vương gót nhỏ
thời gian nào thắp nỗi buồn

ngoài sông con chim vỗ cánh
thuyền ai đã nhổ neo rồi
bên kia bàn tay vẫy gọi
mịt mờ dòng nước đã trôi

có không tiếng chuông thức giấc
khua vào khuya khoắt thật sâu
còn đây, còn đây chút lửa
sáng lên đôi mắt buổi đầu 

chập chùng khoé nhìn mê hoặc
nhận chìm cả khúc ca dao
ngôn từ chết trong hơi thở
đâu hoen gịot lệ ngọt ngào

chút lửa đốt mềm thao thức
mười năm chưa ấm tấc lòng
vẫn còn môi cười rạo rực
chim về vỗ cánh ngoài sông 


mạc phương đình

Tiếc Chi..



sáng qua ta ngồi với nắng
đêm thu em có giật mình ?
cơn gió nào khuya đã lặng
thoáng về mấy bước chênh vênh

hôm nay mặt trời trốn biệt
con đường mờ mịt hơi sương
năm xưa em đi giữa tuyết
nhớ nhau má đỏ môi hường

một thời ngập ngừng tìm lại
buổi chiều, buổi sáng và em
lối về phủ ngàn hương dại
sân rêu còn những bậc thềm

lời tình vu vơ một thuở
ngày thêm đậm bóng thời gian
ngày mai cơn mưa còn nợ
tiếc chi nỗi sầu thênh thang

mạc phương đình