sáng qua ta ngồi với nắng
đêm thu em có giật mình ?
cơn gió nào khuya đã lặng
thoáng về mấy bước chênh vênh
hôm nay mặt trời trốn biệt
con đường mờ mịt hơi sương
năm xưa em đi giữa tuyết
nhớ nhau má đỏ môi hường
một thời ngập ngừng tìm lại
buổi chiều, buổi sáng và em
lối về phủ ngàn hương dại
sân rêu còn những bậc thềm
lời tình vu vơ một thuở
ngày thêm đậm bóng thời gian
ngày mai cơn mưa còn nợ
tiếc chi nỗi sầu thênh thang
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét