người vể để quên chút lửa
đủ làm ấm bóng cô đơn
cõi trăng nào vương gót nhỏ
thời gian nào thắp nỗi buồn
ngoài sông con chim vỗ cánh
thuyền ai đã nhổ neo rồi
bên kia bàn tay vẫy gọi
mịt mờ dòng nước đã trôi
có không tiếng chuông thức giấc
khua vào khuya khoắt thật sâu
còn đây, còn đây chút lửa
sáng lên đôi mắt buổi đầu
chập chùng khoé nhìn mê hoặc
nhận chìm cả khúc ca dao
ngôn từ chết trong hơi thở
đâu hoen gịot lệ ngọt ngào
chút lửa đốt mềm thao thức
mười năm chưa ấm tấc lòng
vẫn còn môi cười rạo rực
chim về vỗ cánh ngoài sông
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét