Thời gian bỏ những sầu tư ở lại
ta
bên đời nghe ngóng bước chân qua
có
một thuở yêu thầm trong vụng dại
để
lòng đau ngơ ngác nét quê nhà
Ngày tháng cũ còn hằn in dấu vết
ngõ thu xưa lá vàng giăng kín lối
hàng cây cao đứng lặng đợi qua chiều
Về
nơi đó nhìn nắng vàng rực rỡ
chút
hương cau cũng đủ một tiếc hoài
cứ tưởng tượng khung rêu buồn đã vỡ
đế mùa xuân vẽ lại nét xuân phai
Sao
mãi tiếc một lời không dám ngỏ
đèn
khuya chong mờ nét chữ thơ tình
những
bồi hồi vẫn nghiêng lòng giấu kín
đi
chung đường mà vẫn cứ làm thinh
Mãi
giữ lại chút vụng về buổi ấy
sân
trăng khuya thao thức thuở xa nào
dấu
chân cũ hằn lối về mộng mị
tim
ngại ngùng nắng gió cũng xôn xao
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét