tìm chút nắng thắp
tình đã lụn
chợt cơn mưa ập xuống
Sài gòn
em chừ bên ấy đang
mơ mộng
hay dáng kiều xưa
đã héo hon !
mười năm, mười năm
đâu có xa
tưởng chừng như một
dấu mưa qua
dòng sông vẫn chảy,
lòng chưa cạn
giọt lệ vầng trăng
thoáng đã nhòa
ta về, mang nỗi sầu
quay quắt
gió gọi hàng me một
thoáng say
hẽm cũ bước qua lòng
bỗng chật
người nhìn lạ lẫm
nào ai hay
buổi chiều chân bước
nghe mờ mịt
lầm lũi bàn chân ướt
vũng mưa
câu hỏi rơi vào
trong tĩnh lặng
ngẩn ngơ nhân ảnh một
câu đùa
thôi đành quê xưa
như men rượu
không uống nhưng hồn
vẫn ngất ngây
một chốn đi về
không níu được
cầm như con nhạn bỗng
xa bầy
mạc phương đình