Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

16.10.14

Hỏi Thầm


gặp một lần sao hồn ngơ ngẩn
nửa nụ cười chưa đủ làm quen
mà sao dưng bỗng như gần gũi
ấm áp đêm chong với ngọn đèn

gặp một lần tưởng chừng xa lắm
mớ bâng khuâng mãi giữ trong hồn
nghe như tiền kiếp là duyên nợ
câu hỏi chưa tròn dấu nụ hôn

mắt kia ai nhuộm xanh chờ đợi
cánh bướm vừa khua chút lãng quên
ánh chớp trong đêm xa vẫy gọi
sông thu từng giọt xuống vô tình

môi kia ai gửi lên đầu gió
gieo đậm mùi hương của ấu thơ
cánh phượng năm xưa còn đọng lại
một đời chân lạc bước ngu ngơ

rồi mai tìm ngõ vào mơ mộng
phổ nét tình chung thật khẻ khàng
ai biết con đường qua bỡ ngỡ
có còn xao động thủa trăng tan


mạc phương đình

15.10.14

Ngóng Mưa Thu



Gió đẩy Thu về mây trắng quá
hơi Thu nào đọng chút kiêu sa
vẫn nghe trong nắng Hè chưa rụng
xa vắng mùa xưa dấu lụa là

Gọi nắng, nắng vàng quanh lối nhỏ
gọi mưa, mưa lẫn khuất xa vời
Thu ơi sao bước chân chùng lại
em ở phương nào nơi viễn khơi

Người xa bốn hướng đã chào Thu
ta đón thời gian tưởng ngục tù
cây khóc trong vườn hoa rũ chết
ngoài sân nắng gội chút âm u

mạc phương đình

19.9.14

VỀ ĐI EM



ta ngẩng mặt nhìn thu rụng lá
chiều đang nghiêng theo gió qua vườn
có con bướm nhỏ về theo gió
đôi cánh màu cam ơi dễ thương

nhìn thu về muộn đất cằn khô
em có về không ? nắng vẫn chờ
về lẹ nha em mưa chẳng đợi
vầng trăng còn đợi bóng nàng thơ

trăng thu còn sáng ngoài khung cửa
dạ lý giăng đầy thơm trước hiên
ta vẫn chờ thơm vàng nỗi nhớ
em ơi sông núi dáng bình yên

về đi dòng trời thu đang xanh
cánh bướm mùa xưa đọng dấu tình
nuốt vội chút sầu trong cốc nhỏ
ta chờ nghe đêm buồn mong manh

mạc phương đình

1.9.14

Áo Lụa Ngày Xưa


áo lụa đào, phơi ngày xa lạ
đêm về chưa ? lay lắt mùi hương
nắng không gom đủ soi màu lá
để bóng chiều rung cuối nhịp buồn

ngỡ trong mơ mộng dấu tình xưa
áo nắng em qua đã mấy mùa
cố quận ngày về trăng đã rụng
thôi đành lặn lội chút sương mưa

băn khoăn thôi tưởng áo xuân xanh
ngày tháng nào đâu có tội tình
mây trắng bên trời còn lãng đãng
em buồn điệu nhớ cũng vô thanh

xa rồi áo lụa thời mơ mộng
có đợi người chăng cũng lỡ làng
câu hỏi thì thầm ai với bóng
một đời theo nhịp bước chân hoang


mạc phương đình

Người Về - Thơ MPD- Nhạc Quách Vĩnh Thiện -Tiếng hát Hương Giang

Mẹ và Con


Khi người mẹ mang thai chín tháng
đâu biết con mình mai sẽ ra sao
có những đêm xoa bụng ngọt ngào
nói thầm với con,
"đừng đạp đau bụng mẹ
ngoan đi con, mai rồi mẹ bế"

Là con gái, con dịu dàng khua nhẹ
là con trai, chưa gì đã vẫy vùng
duỗi chân non, con đạp tứ tung
con đâu hiểu mẹ đau từng lúc
dòng máu mẹ cho con, như sông uốn khúc
chảy qua tim nuôi lớn ngọn nguồn
máu trong con là lòng mẹ yêu thương
bao đau đớn, nặng nề mẹ chịu
ngày con ra đời, mẹ đau muốn xỉu
nghe tiếng oe oe, mẹ sung sướng mĩm cười

Chín tháng mười ngày, đâu phải ngắn mẹ ơi
nỗi khó mẹ, lớn khôn con mới hiểu
khi đã biết làm thế nào báo hiếu
thì mẹ ra đi bỏ lại cuộc đời,

Mẹ sinh con, giao phó Đất Trời
con khôn người nhờ, con hư tại mẹ
mẹ ôm con, ru từ tấm bé
lời ca dao, tình nghĩa núi sông
bao nhiêu năm gối mỏi lưng còng
mẹ chỉ muốn con nên người hữu dụng

Con lớn lên băng vào cuộc sống
lời ru xưa quyện với con người
trong tim con đầy tiếng gọi : Mẹ ơi
một tiếng Mẹ nhưng ngọt ngào quá đổi
nương lời mẹ, đường dài con bước tới


mạc phương đình

25.8.14

Đợi Nhau


vẫn còn hạt tuyết trên cây
đủ soi giá lạnh tháng ngày tưởng xa
người đi sầu đọng quê nhà
gót chân phiêu bạt chìm qua nửa đời
dặm dài câu hát mình ơi
dẫu đau khó nhọc vịn đời xót thương
lớn khôn cây cải trong vườn
câu ca dao mẹ mở đường ta đi
gió trăng tự buổi phân kỳ
hỏi em còn đọng chút gì với xưa
lối về lạc ngỏ vào mưa
hương thu nào lặng đêm thừa hạt sương
đợi nhau mòn góc nỗi buồn
ngây thơ chìm với sóng cuồng xanh xao

mạc phương đình

23.8.14

Dấu Mốc Bên Đời


Thời gian bỏ những sầu tư ở lại
ta bên đời nghe ngóng bước chân qua
có một thuở yêu thầm trong vụng dại
để lòng đau ngơ ngác nét quê nhà

Ngày tháng cũ còn hằn in dấu vết
 người xa rồi hoa bướm cũng đi theo
ngõ thu xưa lá vàng giăng kín lối
hàng cây cao đứng lặng đợi qua chiều

Về nơi đó nhìn nắng vàng rực rỡ
chút hương cau cũng đủ một tiếc hoài
cứ tưởng tượng khung rêu buồn đã vỡ
đế mùa xuân vẽ lại nét xuân phai

Sao mãi tiếc một lời không dám ngỏ
đèn khuya chong mờ nét chữ thơ tình
những bồi hồi vẫn nghiêng lòng giấu kín
đi chung đường mà vẫn cứ làm thinh

Mãi giữ lại chút vụng về buổi ấy
sân trăng khuya thao thức thuở xa nào
dấu chân cũ hằn lối về mộng mị
tim ngại ngùng nắng gió cũng xôn xao


mạc phương đình


 

 vào đi em, ly cà phê sắp nguội
thu chưa qua mùa đông đã về rồi
nắng chưa thức, ừ đêm còn ngái ngủ
quán lặng yên góc nhỏ một mình tôi

vào đi em, ly cà phê buổi sáng
những giọt buồn giọt nhớ gọi em đây
thu rất lạnh em còn chi bỡ ngỡ
góc hồn tôi hơi ấm vẫn hong đầy

bàn tay em ngập ngừng sau nắm cửa
chút mù sương hơi thở dấu đêm chờ
hỏi giấc ngủ có mềm câu hẹn ước
hay giật mình vất vả những dòng thơ

vào đi em, dẫu chút buồn cũng đủ
bóng thời gian xanh xám góc sân rêu
tôi vẫn đợi khoe chút tình chật hẹp
mùa xuân xa thao thức biết bao điều..

mạc phương đình

Thiên Nhiên và Động Vật Hoang Dã

18.8.14

CHÚT LỬA



người vể để quên chút lửa
đủ làm ấm bóng cô đơn
cõi trăng nào vương gót nhỏ
thời gian nào thắp nỗi buồn

ngoài sông con chim vỗ cánh
thuyền ai đã nhổ neo rồi
bên kia bàn tay vẫy gọi
mịt mờ dòng nước đã trôi

có không tiếng chuông thức giấc
khua vào khuya khoắt thật sâu
còn đây, còn đây chút lửa
sáng lên đôi mắt buổi đầu 

chập chùng khoé nhìn mê hoặc
nhận chìm cả khúc ca dao
ngôn từ chết trong hơi thở
đâu hoen gịot lệ ngọt ngào

chút lửa đốt mềm thao thức
mười năm chưa ấm tấc lòng
vẫn còn môi cười rạo rực
chim về vỗ cánh ngoài sông 


mạc phương đình

Tiếc Chi..



sáng qua ta ngồi với nắng
đêm thu em có giật mình ?
cơn gió nào khuya đã lặng
thoáng về mấy bước chênh vênh

hôm nay mặt trời trốn biệt
con đường mờ mịt hơi sương
năm xưa em đi giữa tuyết
nhớ nhau má đỏ môi hường

một thời ngập ngừng tìm lại
buổi chiều, buổi sáng và em
lối về phủ ngàn hương dại
sân rêu còn những bậc thềm

lời tình vu vơ một thuở
ngày thêm đậm bóng thời gian
ngày mai cơn mưa còn nợ
tiếc chi nỗi sầu thênh thang

mạc phương đình

31.7.14

Nha Trang cùng Nỗi Nhớ


Chiều qua cầu Xóm Bóng
gặp em trên đường về
tóc bay trong vành nón
nụ cười vừa nghiêng che

ngập ngừng em khẽ hỏi :
"bao giờ anh lại đi?"
đôi mắt buồn cúi xuống
vụng về đan bàn tay

hôm nào mình hò hẹn
Tháp Bà cùng hàng cây
cùng nụ hôn vụng dại
mưa trên dòng sông đầy

gió Nha Trang thổi lại
hàng dừa chao điệu say
chiều qua Hải học viện
nhìn nhau đôi mắt cay

thời gian nhoà kỷ niệm
đợi chờ và tháng ngày
gót chân người viễn xứ
sầu góc biển chân mây

sóng Nha Trang vẫy gọi
Hòn Chồng hạt cát bay.


mạc phương đình

25.7.14

Yêu Em


yêu em chừng đã nhiều năm gió
nắng gọi mùa Xuân trở ngược về
sợi tóc ngày nào xanh với mộng
đường trăng mở nhịp bước thu đi

tưởng như mười tám hai mươi, cũ
lỗi hẹn chờ nhau vũng nhớ trưa
chợt tiếng phone reo con dốc nhỏ
nụ hôn nào ướt những cơn mưa ?

soi bóng vào thơm vùng ngực ấm
lời ca buông khẻ những thanh âm
mân mê vị ngọt xoay đầu lưỡi
nhấn gót thời gian xuống lặng thầm

yêu em va vấp đường ngang dọc
ngẩng mặt buồn khoe nửa nụ cười
vị đắng tan dần trong đáy mắt
giọt buồn xanh lộc ngón tay vui


mạc phương đình

17.7.14

Hẹn với Thu




nắng đẩy chiều nghiêng xuống nỗi buồn
mùa thu vàng rụng tóc như sương
em đi qua những hàng cây ngủ
từng sợi thời gian trong tiếng chuông

hạt sõi giật mình lắng nỗi đau
năm xưa em về trời mưa mau
bước chân còn vướng ngày chưa muộn
đêm gửi vào trăng một vết sầu


năm nay em về hàng cây xa
giậu cúc hiên  ngoài rực rỡ hoa
rượu tiễn không đành chừ đắng lưỡi
còn chăng lời hẹn thủa quê nhà.



mac phương đình

11.7.14

Hồ Nghi ..?




chút mật đắng nào trên đầu lưỡi
bỗng chao ngiêng rụng xuống hồn ta
em thao thức nghe đời đếm nhịp
đường nào gần cho những xót xa

thuở vụng dại qua ngày tháng cũ
con chim chiều ướt đẫm mùa đông
ta nghe thầm lặng ngàn câu hỏi
trang sách nào thơm một nụ hồng

thôi đành đốt hết thời mơ mộng
soi lại lòng nhau những đắng cay
lời hẹn còn chăng trong giấc ngủ
bao năm đo đếm chút hương đầy

có phải vì ta hay tại em
nụ hôn còn đẫm chút hương quen
bàn tay như vẫn còn hơi ấm
ngọn gió nào lay lắt ngọn đèn ?

mạc phương đình

13.6.14

RA ĐI VỘI VÀNG



Nghe em muốn đi xa
anh vôi vàng đi trước
những giọt lệ đàn bà
đẩy xuống dòng xuôi ngược

ôi, cuộc tình, giọt lệ..,
cuốn anh vào dòng đời
đời như là sông bể
dạy cho người biết bơi

mặn mà như nước mắt
ngọt ngào như đôi môi
tháng ngày đắng hơi thở
bóp trái tim bồi hồi

anh đi, không quay lại
chẳng biết cầm tay ai
ngọn nến run với gió
người nhìn những tàn phai

mờ mờ chút dĩ vãng
kỷ niệm có còn khổng
xa rồi mưa buổi sáng
mùa hè hay mùa đông ?


mạcphươngđình

15.5.14

BUỔI GIẢ TỪ



mùa Hè gõ cửa đêm chưa tắt
dòng nắng về soi khung cửa xanh
chợt tiếng chìm nào khua lạnh ngắt
nghe xưa trầm động khúc ru tình

em bỏ ngày Xuân theo với Hạ
nghiêng che mờ mịt dấu buồn thơ
đường tình ai biết trời phương lạ
quay gót sầu giăng nỗi bất ngờ

ta bước ngang sông cầu đã gảy
đò qua mê muội bến trăng đầy
em ơi mây nước ngàn năm chảy
câu hỏi đành trôi theo nước mây

nắng Hạ còn vàng trong nhật ký
ai về ngơ ngác gọi ngày Thu
những đêm dỗ giấc đời vô vị
nghe đắng lòng nhau bước giả từ


mạc phương đình

11.4.14

Bước Chân Xưa




dòng thơ lạc, nghe mùa Xuân nán lại
dấu chân em thôi bỏ chút Đông buồn
đêm vẫn thức cồn cào đau gan ruột
khát khao chờ khô cạn bóng trăng suông

ngày tháng cũ vẫn khẽ khàng đếm nhịp
niềm mơ xưa vàng rụng chút mưa Thu
ai bước vội cửa thời gian muốn khép
đường gần xa mê mãi gót sương mù

cố quên lãng nhịp chân đời đắng chát
máu, hận thù nào mê muội cuồng điên ?
em ngơ ngẩn quê hương thời phiêu bạt
bước chân xưa bề bộn dấu trăm miền

mùa Hạ nào quay về qua ngỏ cũ
gặp lại nhau mòn gót kẻ giang hồ
ơi sông núi ngày xưa sao lạ lẫm
băm chín năm dòng lệ vẫn chưa khô


mạc phương đình

2.4.14

Giấc Mộng - Thu Chi Lệ


  Giấc mộng đưa ta về cố lý
  Về thăm vườn cũ nắng trên cao
  Một giàn hoa giấy khoe màu sắc
  Lả lướt trong sân ngọn trúc đào

  Người đã bao lần xưa ghé lại
  Miền xa nắng gió bước lang thang
  Tìm em một sớm, đường xa lắc
  Phố vắng ngày xưa những lá vàng

 Chờ nhau trước ngõ nhà em đó
  Hiu hắt đèn vàng nhạt bóng đêm
  Em từ khóm lá xanh như mộng
  Lặng lẽ bên nhau những bước êm

  Ai đã rời xa con phố nhỏ
  Hỏi còn vương vấn thuở đôi mươi
  Mấy mươi năm ấy , đời đôi ngả
  Giấc mộng trăm năm chẳng đợi người

  Con đường xưa lá sầu xơ xác
  Dòng sông ngày trước chảy về đâu
  Xếp lại từng trang thư kỷ niệm
  Tìm ai một thoáng trong chiêm bao


  Thu Chi Lệ

12.3.14

Mưa Nắng Sài Gòn



tìm chút nắng thắp tình đã lụn
chợt cơn mưa ập xuống Sài gòn
em chừ bên ấy đang mơ mộng
hay dáng kiều xưa đã héo hon !

mười năm, mười năm đâu có xa
tưởng chừng như một dấu mưa qua
dòng sông vẫn chảy, lòng chưa cạn
giọt lệ vầng trăng thoáng đã nhòa

ta về, mang nỗi sầu quay quắt
gió gọi hàng me một thoáng say
hẽm cũ bước qua lòng bỗng chật
người nhìn lạ lẫm nào ai hay

buổi chiều chân bước nghe mờ mịt
lầm lũi bàn chân ướt vũng mưa
câu hỏi rơi vào trong tĩnh lặng
ngẩn ngơ nhân ảnh một câu đùa

thôi đành quê xưa như men rượu
không uống nhưng hồn vẫn ngất ngây
một chốn đi về không níu được
cầm như con nhạn bỗng xa bầy


mạc phương đình

10.3.14

Mắt Biếc



mắt em thả lửa xuống đời,
đày ta lở với phận người..phù hư,
vét xuân một nắm ngôn từ,
xa nghe sông biển ngất ngư với tình

đong đưa ngọn nắng vừa chênh
thời gian ngủ thiếp ép mình cô đơn
mắt em thoáng chút giận hờn
góc khoe mười tám chập chờn đã xa

xanh xao rụng giữa phím ngà
đành thôi xoá nốt câu ca vụng về
khoé buồn trộn lẫn đam mê
gọi em mắt biếc bộn bề lời ru

mạc phương đình

7.3.14

Gặp Lại Người - nhạc Quách Vĩnh Thiện - Thơ MPĐ - Giọng ca Mỹ Dung

Buồn Vui Cùng Bạn




thơ vẫn cứ bập bềnh như thế
nhiều nỗi buồn, chút ít niềm vui
 vừa nghe tin bạn về miên viễn
 không khóc mà đau với ngậm ngùi
 
 bao năm bỏ xứ đi luân lạc
 vốn liếng còn chi, ngoài bạn bè
 thân phận làm thuê cho đủ sống
quê nghèo lá rách cũng nghiêng che
 cuối tuần họp mặt dăm ba đứa
 bắc ghế ngoài sân nói chuyện đời
đọc lại thư nhà bè bạn gửi
 xem hình què cụt bỗng chơi vơi
 
 lâu lâu gửi chút tình qua biển
 lá nát tìm đâu được lá lành
 lá rách đậm đà trong nghĩa nặng
 thời gian lây lất cũng trôi nhanh
 
 mai kia chẳng hẹn con đường ấy
 mình sẽ gặp nhau, nở nụ cười
 tay bắt mặt mừng không hổ thẹn
 thiên đường, địa ngục vẫn cùng vui.

mạc phương đình