Từ em lặn với vầng trăng
bao đêm nhốt cả bâng khuâng vào buồn
ta chờ trong vũng tuyết sương
con chim trốn lạnh mang hương về ngàn
để phai một đoá thời gian
câu thơ chèo chống đã vàng chuyện xưa
em như chiếc gậy bông đùa
cong trên ngày tháng bốn mùa dửng dưng
Từ em bỏ phố lên rừng
khúc ca qui ẩn rưng rưng hẹn thề
cuối đường biệt dấu đam mê
còn đâu một ngõ đi về có nhau
ta như con sóng bạc đầu
lang thang từ thuở bể dâu một mình
tựa lòng xuống nỗi chông chênh
nghe thu về rụng màu quên xuống đời
mạcphương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét