em như con ốc chui vào vỏ
lặn xuống vực sâu để trốn ta
nước biếc không làm quên lối ngõ
vực sâu cũng đủ một quê nhà
em từ bỏ phố về hoang đảo
hương phấn ngày xưa vẫn quẩn quanh
ta vẫn nghe mềm trong nếp áo
bàn tay em mượt nụ xuân xanh
em đi dẫu mắt không nhìn lại
đôi gót chân son bước vụng về
vấp xuống đời nhau bao dấu ái
nụ hôn còn thấm những đam mê
em đâu giấu nỗi lòng quay quắt
khi bóng thời gian che khuất nhau
nhìn nắng trông mưa mà héo hắt
giật mình ôm gối giữa canh thâu
dẫu trốn nhưng tình không lắng nổi
nước sâu con ốc ngợp rêu buồn
đảo hoang đau đớn sầu thêm rối
mình vẫn còn nhau mặc gió sương
mạc phương đình
lặn xuống vực sâu để trốn ta
nước biếc không làm quên lối ngõ
vực sâu cũng đủ một quê nhà
em từ bỏ phố về hoang đảo
hương phấn ngày xưa vẫn quẩn quanh
ta vẫn nghe mềm trong nếp áo
bàn tay em mượt nụ xuân xanh
em đi dẫu mắt không nhìn lại
đôi gót chân son bước vụng về
vấp xuống đời nhau bao dấu ái
nụ hôn còn thấm những đam mê
em đâu giấu nỗi lòng quay quắt
khi bóng thời gian che khuất nhau
nhìn nắng trông mưa mà héo hắt
giật mình ôm gối giữa canh thâu
dẫu trốn nhưng tình không lắng nổi
nước sâu con ốc ngợp rêu buồn
đảo hoang đau đớn sầu thêm rối
mình vẫn còn nhau mặc gió sương
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét