
cả tháng dài, thơ buồn không ghé lại 
bóng đèn đêm cũng mờ mịt cô đơn 
ta ngồi với nỗi mình hiu hắt 
em ra đi, thơ cũng giận hờn 
câu lục bát chở tình em đi mất 
tiếng ru nào khẻ động nhịp tim ta 
có phải mẹ, hay em lặng lẽ 
gieo lời ru qua mưa nắng quê nhà 
dòng sông mẹ năm xưa, trong vắt 
vẫn như trôi theo từng bước chân con 
giọng ru ấm mang hồn thơ dại 
thở vào trăng đêm khuyết, đêm tròn 
dòng sông em, hoa lục bình nở tím 
theo nhớ nhung biển rộng sông dài 
ta còn giữa tháng ngày lận đận 
đốt thơ tình nhuộm mái tóc sương phai.
mạc phương đình 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét