con đường dẩn về phía trái tim
mù xa, nhưng đôi lúc cũng thật gần
không có hoa bằng lăng tim tím
mang đầy giọt lệ ăn năn
khi trên bầu trời,
cánh chim đã mỏi
ngọn sóng bạc đầu vỗ mòn viên sỏi
bước giang hồ người cũng ngất ngư
mạch máu nhỏ,
nhịp nhàng tiếng gọi
trái tim không che giấu hận thù
ta vẫn đi, về.
đục mờ con mắt
bụi đường xa lấp kín những mùa xuân
ngọn đèn khuya
mẹ chờ hiu hắt
nghe thương đau giấc ngủ chập chờn
ta vẫn lay hoay,
con đường đóng, mở
em qua đây, ngây ngất mùi hương
đời cay đắng bào mòn hơi thở
phân vân chi địa ngục thiên đường.
mạc phương đình
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét