gối mênh mông thao thức từng đêm 
ta mang gió về em thầm lặng 
tưởng nuôi nhau giữa mộng êm đềm 
lòng biển cạn mặn mà gió cát 
biết nông sâu mười ngón tay chia 
ta cứ mãi ươm mầm gieo hạt 
để trăm năm trôi giạt nơi về 
ơi lòng biển phù sa đã mỏi 
con chim bay rụng chiếc lông già 
kẻ dại dột mang niềm khắc khỏai 
sóng thì thầm biển mãi trôi xa 
mạc phương đình

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét