mãi đem chuyện cũ kể hoài
vẫn nghe lời rót vào tai ngọt ngào
ngỡ mình như giữa chiêm bao
buồn vui tiếc nhớ tưởng vào lãng quên
đêm đen thắp ngọn lửa tình
soi trong tiềm thức gập ghềnh quan san
ấu thơ lạnh bếp tro tàn
phượng xa từ buổi gian nan vào đời
theo người bước cũng hụt hơi
mẹ cho câu hát à ơi nghìn trùng
bể dâu bầm nát thủy chung
tuổi trai đã lỡ vẫy vùng súng gươm
quên từ nửa đóa môi thơm
chim non gảy cánh áo cơm đoạ đày
người đi lạc giấc ngủ say
mùi hương kỷ niệm như mây cuối trời
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét