Chiều yên lặng con sông buồn sững ngó
nỗi buồn tôi xa lạ chảy bâng khuâng
tay không vẫy sao cuồng cơn sóng nhỏ
hắt hiu đưa ngày tháng bóng xa gần
thuyền có đợi ? mỏi nằm trườn trên bến
người có qua lạnh lẽo chút tầm xuân
nỗi buồn tôi mang bàn chân lơ đểnh
gò xuống chiều tùng giọt lệ rưng rưng
ba mươi năm con sông dài tưởng ngủ
vùi cho sâu đau đớn nỗi buồn tôi
những mất mát chia ly bè bạn cũ
bỗng xôn xao thức dậy những bồi hồi
gói hành lý mang hồn thiêng sông núi
tuổi trè tôi hừng hực khúc quân hành
cung kiếm gảy, nỗi buồn cùng hận tũi
chiều trở về sông nuớc giấu long lanh
nắng rải xuống từng dòng hương hoài niệm
trời quê hương nghẹn ứa cuối ngày xuân
nỗi buồn tôi của một thời cung kiếm
xin tặng người vinh dự những gian truân
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét