buổi tối qua cầu, nhìn trăng ngã nón
dấu buồn xưa còn đọng lại trên sông
màu nhụ bạc trong tâm sâu đã loảng
có niềm đau khua nhẹ đủ se lòng.
trăng một thuở tan dòng từ tâm ảnh
người đi qua tìm ngưỡng mộ muộn màng
lời diễu cợt che mờ câu hành khất
lạnh lùng nào treo giữa chuyến đò ngang
vũng mực tàu sâu vô cùng thăm thẳm
mảnh trăng non xao xuyến bóng liêu trai
chút ánh sáng dịu dàng trong mê đắm
trải bâng khuâng lên mỏi mệt sông dài
trong hoài niệm dường hư vô tuyệt vọng
chiếc lưỡi liềm như dấu nối tuyệt vời
chút ánh sáng dẫu mong manh sợi chỉ
hành trình về dịu ngọt những hoa tươi
như chiếc lá treo trên đầu ngọn gió
mảnh trăng non gom ánh sáng cho mình
từ vũng tối âm thầm là nghị lực
để mai đầy rực rỡ dấu bình minh
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét