Soi gương nhìn thấy bóng mình soi em tìm lại chút tình đã xa thuyền xưa lỗi ngón tay ngà xuôi dòng mắt đợi xót xa mắt người tìm đâu ngõ khép nụ cười để quên chất ngất một đời hẹn nhau thời gian dẫu vẫn xưa sau vẫn chưa đủ trọn một câu thơ buồn bẽ bàng đau một dại khôn gọi thơ vẽ lại nụ hôn tháng ngày em từ để phấn hương bay ngẩn ngơ bỏ chén rượu đầy mình ta bến đời xế bóng mây qua thôi mai đừng nỡ về xa ngập ngừng trong hồn bỗng thoáng rưng rưng như xuân vừa đuổi vầng trăng xuống đời |
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét