em cứ nợ, ta cứ đòi. Không trả !
để cho ta đòi hết kiếp này thôi
nhưng xin em, đừng cố làm mặt lạ
để lúc gặp em, vẫn chút bồi hồi
em cứ giận, nhưng đừng bao giờ khóc
để mắt kia vẫn một thuở long lanh
giận hờn ta, em biết đời cô độc
để cho ta còn lại một chút tình
em cứ hỏi, đừng trách ta im lặng
nói ra chi, em hiểu, để thêm buồn
cả cuộc đời, đau tháng ngày mưa nắng
ta chỉ còn trái tim đẫm yêu thương
em hãy nhận và xin đừng trả lại
tình ta trao đâu hỏi tự bao giờ ?
em cứ nợ, ta cứ đòi, mãi mãi
nợ nần chăng, chỉ thẹn một vần thơ
em còn nợ một chút buồn xa vắng
dẫu năm xưa ta đánh cược với mình
gắng trả hết cho đường về tĩnh lặng
lời kinh cầu rụng xuống cõi vô thanh
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét