|
26.12.08
Tắm Lại Dòng Sông Xưa
có lẽ dòng sông giật mình thức giấc
ngày ta về, gặp lại năm xưa
xanh ấu thơ, lòng mưa nắng vui đùa
chia dòng nước hiền hoà êm mát,
nắng rọi xuống quê hương xanh ngát
tuổi thơ ơi giờ phiêu bạt về đâu ?
nước vẫn trôi thầm lặng dưới chân cầu
bè bạn cũ phương trời biền biệt
như tiếng nói dịu dàng, tha thiết
hàng dương xanh ru điệu gió lao xao
người em xuân vui hàng xóm năm nào
chừng bỏ lại cả mùa thu lặng lẽ
ta về cùng dòng sông thuở bé
uống ngọt ngào kỷ niệm ngày xanh
màu thời gian còn thấm đẫm ân tình
câu hát mẹ, lời ru cha văng vẳng
tắm lại một dòng, ơn sâu nghĩa nặng
bờ yêu thương mòn dấu đi về
ngụp xuống đời từng ngụm sông quê
lòng thơm ngát tình yêu, cuộc sống.
mạc phương đình
25.12.08
Bóng Nhỏ
Em về bỏ lại trăng năm cũ
nửa cốc cà phê, một nửa đêm
mòn gót mười năm khuya tịch mịch
giọt sương pha giọt lệ bên thềm
bao mùa chia biệt, sầu hiu hắt
một gánh cô đơn cõng xuống đời
rao bán với niềm đau bỡ ngỡ
đường dài bóng nhỏ cũng buông trôi
vẫn tưởng trăm năm không gặp lại
nghìn trùng dấu cũ bước song song
xa xôi người vẫn đi muôn dặm
để ướt chùng thêm một tấc lòng
Em về như thể mưa ngoài giậu
con dế thềm hoang cất giọng buồn
không phải chia ly, không tiễn biệt
ai người thao thức với đêm sương
mạc phương đình
24.12.08
Lặng Thầm
Em nhón gót vào ta chiều muộn
vẫn hương đầy mê thuở tròn trăng
sâu trong mắt bóng đời thao thức
vòng tay ôm không một ngại ngần
bóng du mục đếm từng lá chết
hỏi rong rêu bao tuổi xuân nồng
em có phải thời gian đã lỗi
mang dấu buồn tìm lại hư không !
chưa rụng hết màu trăng áo gấm
nụ môi hồng khép mở phân vân
ngày xưa còn đó, đêm sương lạnh
hoa bướm về quanh đã mấy lần
em nhón gót quay vòng sinh tử
nghĩ về nhau đâu có muộn màng
chút thầm lặng bỗng thành xa lắc
suối tóc nào chảy xuống thênh thang
mạc phương đình
6.12.08
Em Có Về
Con đường ấy vẫn còn in dấu
bước chân em gõ nhịp ngày nào
buổi mai anh đón, em chưa thức
gió nhẹ lên đầy, nắng đã cao
Đường xa em ghé, em như mộng
anh tưởng chừng như quen đã lâu
chưa gặp mà sao hồn bối rối
xôn xao dịu ngọt chút hương đầu
Nghiêng vai em đứng trước hiên nhà
còn đó hình em bên khóm hoa
đôi mắt nhìn anh hay ống kính ?
mùa xuân bàng bạc bóng em qua
Em có về không, quỳnh đã nở
mùa trăng lạc xứ cũng bâng khuâng
nghe đâu mưa gió bên trời ấy
thao thức đường xa gọi mấy lần.
mạc phương đình
bước chân em gõ nhịp ngày nào
buổi mai anh đón, em chưa thức
gió nhẹ lên đầy, nắng đã cao
Đường xa em ghé, em như mộng
anh tưởng chừng như quen đã lâu
chưa gặp mà sao hồn bối rối
xôn xao dịu ngọt chút hương đầu
Nghiêng vai em đứng trước hiên nhà
còn đó hình em bên khóm hoa
đôi mắt nhìn anh hay ống kính ?
mùa xuân bàng bạc bóng em qua
Em có về không, quỳnh đã nở
mùa trăng lạc xứ cũng bâng khuâng
nghe đâu mưa gió bên trời ấy
thao thức đường xa gọi mấy lần.
mạc phương đình
Một Chút
một góc bạn một góc tình xa vắng
mùa thu đi sầu ở lại bên đời
nắng cuối mùa vương chút bụi mù khơi
mang nỗi nhớ rót theo dòng kỷ niệm
một thao thức để bóng đời trang điểm
dẫu kiêu sa không lắng nổi giật mình
đêm gối đầu nghe trăng gọi lênh đênh
thôi mòn gót ngỡ ngàng như nguyệt tận
một bỏ ngỏ theo dấu mình thơ thẩn
bao nhiêu năm qua ngàn dặm sông hồ
gió mùa đông mời gọi dáng thu khô
tan tác cả những hẹn hò không đợi
một dấu vết rơi xuống từ lầm lỗi
cho trăm năm ai trăn trở một mình
mạc phương đình
21.11.08
Lời Cám Ơn
xin cám ơn nỗi buồn vừa chín đỏ
không dìm ta xuống hố thẳm mệt nhoài
em vẫn đứng bên đời, ngẫng mặt
ta giật mình quay quắt bóng gương soi
không nước mắt chút rưng rưng cũng lặng
trong tận cùng nỗi tiếc bỗng tan hoang
em không nói bằng đôi tay lạnh giá
nghe sương đêm rụng xuống ngàn hàng
xin cám ơn nỗi buồn xanh ngắt
bóng thời gian thăm thẳm khoé môi nào
ta vẫn tựa một mình trên nỗi nhớ
bước chân này dĩ vãng mãi xôn xao
chén rượu đắng không đành câu chia biệt
những bến đời em nào khóc cô đơn
ngõ thao thức ai về đau giấc ngủ
mùa xuân trôi mất dấu thiên đường
xin cám ơn những câu thơ viết dở
không gửi cho người chia nỗi tàn phai
vung cây bút thở cùng cây cỏ
mấy mươi năm chừng như giấc mộng dài
mạc phương đình
không dìm ta xuống hố thẳm mệt nhoài
em vẫn đứng bên đời, ngẫng mặt
ta giật mình quay quắt bóng gương soi
không nước mắt chút rưng rưng cũng lặng
trong tận cùng nỗi tiếc bỗng tan hoang
em không nói bằng đôi tay lạnh giá
nghe sương đêm rụng xuống ngàn hàng
xin cám ơn nỗi buồn xanh ngắt
bóng thời gian thăm thẳm khoé môi nào
ta vẫn tựa một mình trên nỗi nhớ
bước chân này dĩ vãng mãi xôn xao
chén rượu đắng không đành câu chia biệt
những bến đời em nào khóc cô đơn
ngõ thao thức ai về đau giấc ngủ
mùa xuân trôi mất dấu thiên đường
xin cám ơn những câu thơ viết dở
không gửi cho người chia nỗi tàn phai
vung cây bút thở cùng cây cỏ
mấy mươi năm chừng như giấc mộng dài
mạc phương đình
20.11.08
Cám ơn bạn bè
(tặng tác giả Vượt Dốc)
Em ở nơi này anh biết không
Bốn mùa em sợ mỗi mùa đông
Hận ai chia cách và ly biệt
Bốn mùa em sợ mỗi mùa đông
Hận ai chia cách và ly biệt
Gió bấc về qua lạnh cả lòng !
TTK (Houston)
I am here, do you know?
Four seasons I fear most the winter
Hatred someone who separates and separates
Northern wind back makes all my heart cold.
RGC 21-11-2008 (96.0)
Four seasons I fear most the winter
Hatred someone who separates and separates
Northern wind back makes all my heart cold.
RGC 21-11-2008 (96.0)
Tín Hữu Chu
6.11.08
VƯỢT DỐC
con dốc ngày xưa tưởng rất cao
năm tháng bào mòn trong trí nhớ
giờ đây còn lại chút xôn xao
bên kia bờ giậu căn nhà cũ
với những hàng cau đứng lặng im
lạch suối trong veo con cá lội
năm tháng bào mòn trong trí nhớ
giờ đây còn lại chút xôn xao
bên kia bờ giậu căn nhà cũ
với những hàng cau đứng lặng im
lạch suối trong veo con cá lội
người qua cây lá cũng vô tình
này láng giềng ơi sao lặng lẽ
tôi về leo dốc ghé thăm em
dốc đời gian khó tôi qua được
sao vẫn không nguôi chuyện chúng mình
em bỏ quê hương, tôi cũng vậy
mỗi người lưu lạc mỗi phương xa
thương quê về lại nhưng không gặp
chẳng biết người đi có nhớ nhà
mạc phương đình
này láng giềng ơi sao lặng lẽ
tôi về leo dốc ghé thăm em
dốc đời gian khó tôi qua được
sao vẫn không nguôi chuyện chúng mình
em bỏ quê hương, tôi cũng vậy
mỗi người lưu lạc mỗi phương xa
thương quê về lại nhưng không gặp
chẳng biết người đi có nhớ nhà
mạc phương đình
SURPASS THE SLOPE
I come back to climb on the child slope.
The wall is very high of the ancient slope.
The time worn out in my memory
Now it remains something in tumult
The other side of the hedge is my ancient house.
There are areca lines standing silent.
Canal and stream water is clear with a fish swim.
The man passes by the vegetation is also indifferent
Oh, why the neighborhood is so desolate
I come back to climb up the slope to visit you
The life slope is difficult for me to surpass
Why do I still bother our love story
You left the country, so do I
Each of us drifts in afar direction
Back to the country but I do not meet
I do not know the traveler still misses home.
RGC 21-11-2008 (83.6)
I come back to climb on the child slope.
The wall is very high of the ancient slope.
The time worn out in my memory
Now it remains something in tumult
The other side of the hedge is my ancient house.
There are areca lines standing silent.
Canal and stream water is clear with a fish swim.
The man passes by the vegetation is also indifferent
Oh, why the neighborhood is so desolate
I come back to climb up the slope to visit you
The life slope is difficult for me to surpass
Why do I still bother our love story
You left the country, so do I
Each of us drifts in afar direction
Back to the country but I do not meet
I do not know the traveler still misses home.
RGC 21-11-2008 (83.6)
Tin Hưu Chu
3.11.08
GIÃ TỪ THUỐC LÁ
sáng thức giấc thơm em, ngọn khói
hương đầu ngày quyện góc cà phê
nhiều năm không hỏi ai lầm lỗi
vẫn gọi đời nhau một chỗ về
chút khói chút hương sao nặng nợ
ru hồn ngọt lịm những đam mê
vắng em một nửa hồn ta mất
một nửa hồn ta bỗng vụng về
chữ nghĩa theo em đi mất dấu
để buồn chia với nỗi thương quê
ngày xưa em đến không hò hẹn
chia biệt bây giờ mắt đỏ hoe
ừ nhỉ, đừng pha men rượu đắng
cho hương say khói đậm câu thề
em đi để cốc cà phê nhạt
dẫu nhạt thôi đành những tái tê.
mạc phương đình
2.11.08
Mười Năm Gặp Lại
ủa sao lạ, mười năm chia biệt
chừ gặp nhau chẳng thấy ngỡ ngàng
có thể đường xa còn mải miết
dấu tình lắng xuống giữa thênh thang
mười năm không hẹn, thôi quay quắt
yêu dấu chìm sâu một vết thương
nỗi nhớ dịu dàng nào giấu mặt
lặng thầm buộc chặt sợi tơ vương
mười năm không gặp sao gần gũi
cứ tưởng chưa bao giờ cách xa
không chút giận hờn không tiếc nuối
mười năm mà ngỡ như hôm qua
có phải mười năm trong biển cạn
tình sâu vẫn dành trọn riêng em
mười năm yêu dấu còn lai láng
uống mãi không vơi nỗi khát thèm
gặp lại mười năm không bỡ ngỡ
yêu em, tình vẫn giữ trăm năm
thơm tho dịu ngọt từng hơi thở
ta vẫn dành em một chỗ nằm.
mạc phương đình
Thư Em
thư em chợt báo Thu về
có trăng tháng tám theo quê dỗ dành
tưởng chừng tóc mới vừa xanh
đèn hoa sáng rở soi quanh hiên nhà
ngồi đây nhìn bóng Hè qua
đợi Thu như một thời xa dịu dàng
mỏi đời chân nợ lang thang
vẫn mơ mộng với trăng vàng giữa Thu
nặng lòng theo chút sầu tư
xa nghe hương đọng tờ thư em buồn
sau lưng chớp biển mưa nguồn
còn in dấu vết yêu thương thuở nào
đâu cần mơ giữa chiêm bao
mãi Thu tháng Tám mở vào ngỏ trăng
sâu từ trong nỗi băn khoăn
tháng năm hờ hững rụng dần nỗi vui
thư em, một chút ngậm ngùi...
mạc phương đình
có trăng tháng tám theo quê dỗ dành
tưởng chừng tóc mới vừa xanh
đèn hoa sáng rở soi quanh hiên nhà
ngồi đây nhìn bóng Hè qua
đợi Thu như một thời xa dịu dàng
mỏi đời chân nợ lang thang
vẫn mơ mộng với trăng vàng giữa Thu
nặng lòng theo chút sầu tư
xa nghe hương đọng tờ thư em buồn
sau lưng chớp biển mưa nguồn
còn in dấu vết yêu thương thuở nào
đâu cần mơ giữa chiêm bao
mãi Thu tháng Tám mở vào ngỏ trăng
sâu từ trong nỗi băn khoăn
tháng năm hờ hững rụng dần nỗi vui
thư em, một chút ngậm ngùi...
mạc phương đình
26.8.08
28.7.08
9.6.08
Bóng Đời
em cúi gập bóng đời ngủ muộn
mềm vai xuân những giọt mưa thầm
trăng thôi chảy vào đêm hoang tưởng
đầy một dòng trôi ngõ lặng câm
chút thân ái ngày xưa tàn tạ
thì tiếc chi lời hẹn xuân xanh
chim lạc dấu chân trời mấy ngả
để người đi thuở ấy không đành
đường heo hút ngõ về cô độc
thôi giật mình nghe vọng tiếng xưa
buồn thức dậy lắng hồn ẩm mốc
bao nhiêu năm cũng chợt giao mùa
chân gõ nhịp tóc sầu rụng bóng
mắt qua sông câu hát giăng đầy
em thơ dại thắp tình bay bổng
thuở mê cuồng sóng gọi chân mây.
mạc phương đình
28.5.08
Chút Hỗ Ngươi
em ngồi đó mắt buồn thắp lửa
thơ đã say nghiêng xuống ngàn hàng
ngỡ cốc sầu, vơi đi một nửa
ai giật mình lòng bỗng thênh thang
thời gian chảy dìm hồn chết đuối
đóa thơ ngây chợt nở hương xuân
em đã vụng rót lời mê muội
cho người xa dở chết mấy lần
em ngồi đó một mình nỗi đợi
giấu bâng khuâng tự thuở khóc cười
bao nhiêu năm xót buồn chưa vợi
đếm lại, đầy thêm chút hỗ ngươi
mạc phương đình
16.5.08
Em Và Biển
gối mênh mông thao thức từng đêm
ta mang gió về em thầm lặng
tưởng nuôi nhau giữa mộng êm đềm
lòng biển cạn mặn mà gió cát
biết nông sâu mười ngón tay chia
ta cứ mãi ươm mầm gieo hạt
để trăm năm trôi giạt nơi về
ơi lòng biển phù sa đã mỏi
con chim bay rụng chiếc lông già
kẻ dại dột mang niềm khắc khỏai
sóng thì thầm biển mãi trôi xa
mạc phương đình
14.5.08
Phố Xưa
chợt mưa chợt nắng đường dài
nắng mù phố bụi mưa phai ngõ lầy
Sai gòn lặng lẽ hàng cây
ngổn ngang cao ốc héo gầy ngọai ô
tìm người xưa, biết nơi mô
phố phường lạ hoắc bản đồ thay tên
khách xa ngơ ngác giật mình
khẩu trang che khuất mắt tình dễ thương
thôi em má đỏ môi hường
chen nhau giành tấc lòng đường ngược xuôi
ta về váng vất buồn vui
xanh xao chút nhớ ngậm ngùi nỗi xưa.
mạc phương đình
3.5.08
Nhạn Chân Mây
Chân mây tiếng nhạn đã về
mùa thu chừng cũng rủ rê dịu dàng
ta còn gánh nặng lang thang
tặng đời không nhận chở sang bến người
nhặt dùm ta, nửa niềm vui
đủ trang trải mảnh bùi ngùi trót mua
băn khoăn gì những được thua
núi sông mây nước chuyển mùa nhẹ tênh
đừng ôm nỗi nhớ một mình
chia ta bớt chút, dẫu tình dở dang
nhạn về lạnh bước quan san
ngẩn ngơ vẽ dấu thiên đàng mù sương .
mạc phương đình
29.4.08
Nắng Va` Mưa
trời đang nắng rồi bỗng dưng nổi gió
dòng mây đen lũ lượt kéo nhau về
mưa trút xuống ào ào không kịp trở
một hồi sau, trời chẳng chút mây che
em cũng vậy, đang vui rồi chợt giận
quay mặt đi chẳng thèm nói một câu
đôi mắt đẹp bỗng dưng đầy lệ ngấn
ngồi bên nhau, lòng cách trở giang đầu
chuyện tình yêu tựa như mưa như nắng
em thoắt xa rồi thoắt bỗng lại gần
ta mù mịt đợi chờ cơn bão lặng
giận hờn nào không là những mê cung!
em như nắng như mưa, chấp chới
đủ cho ta trong ấm lạnh bốn mùa
phút gần gũi mà như xa vời vợi
trái tim mù không biết cách hơn thua.
mạc phương đình
26.4.08
Có Những Điều
có thuở nào một mình ta đứng đợi
em tan trường về trong nắng chiều xa
màu áo luạ chập chờn nghiêng cánh bướm
câu thơ xưa ứơt đẫm bóng trăng ngà
có thuở nào dẫu trời mưa hay nắng
đạp xe theo nhưng ngại chẳng tới gần
bóng em khuất một mình ta trở lại
để lòng buồn ôm mãi nỗi phân vân..
có thuở nào một lời không dám ngỏ
chong đèn khuya ngồi viết lá thư tình
thư chẳng gửi, mực nhoè theo nét bút
tập làm thơ từ nỗi nhớ long lanh.
một thuở nào làm quen bằng cuốn sách
muợn xong rồi trả lại với baì thơ
em e thẹn ngập ngừng không dám nhận
ta mang v ề niềm hối tiếc vu vơ..
có một thuở mối tình đầu vụng dại
để một đời thao thức chẳng hề quên.
mạc phương đình
22.4.08
Đừng Nhìn Em
Em bảo đừng nhìn em
anh nhìn em sẽ khóc
mắt nhìn như cơn lốc
đẩy em lên đồi cao
trong mắt nhìn xôn xao
chập chùng câu vẫy gọi
nghe từ trăm tiếng nói
thì thầm lời tình xưa
long lanh ngàn giọt mưa
rưng rưng câu hò hẹn
ngọt ngào mầu hoa biển
gọi sóng về trùng trùng
mắt nhìn đầy dòng sông
cánh buồm đang đợi gió
nhịp tim ngàn sóng vỗ
chờ đẩy thuyền ra khơi
tim em đang rã rời
ôi mắt anh giông bão
trái tim còn khờ khạo..
anh ơi xin đừng nhìn
cho tim em ngủ yên.
mạc phương đình
17.4.08
Bâng Khuâng
đọc thơ của bạn bè
những dòng thơ đất khách
mang đầy những hương quê
trời mùa xuân Bắc Mỹ
hơi lạnh còn tê tê
mùa xuân gây nỗi nhớ
từ những lối đi,. về
Huế vào xuân đang nắng
hay mưa dầm lê thê ?
người xưa có còn nhớ
những tháng ngày hội hè
nón bài thơ đầy nắng
với nụ cười nghiêng che ...
Sài gòn hoa có nở
đường Nguyễn Huệ đầy người
em có còn ở đó
với mùa xuân tươi vui
hay sầu mang kỷ niệm
cùng nỗi nhớ ngậm ngùi ?
mai là Mồng Một Tết
quê hương giờ xa xôi
trong lòng người viễn xứ
bâng khuâng và ..bồi hồi
xin gửi dòng thơ nhỏ
cùng nỗi buồn không nguôi .
mạc phương đình
mạc phương đình
19.2.08
Gót Chân Lữ Thứ
Ừ nhỉ, buổi chiều sao vắng tanh
buổi chiều lặng lẽ mảnh trời xanh
dường như vừa có đôi chim nhỏ
chiêm chiếp vài câu bản nhạc tình
Ừ nhỉ mùa xuân sắp trở về
hiên nào thấp thoáng bóng hoa lê
mùa xuân tưởng tiếc không quay lại
dáng vẻ còn đau một chút quê
Ừ nhỉ, ngày đông đang bỏ đi
năm xưa đêm rũ bóng tinh kỳ
ai chôn đau đớn vào quên lãng
để lạnh cô đơn một đóa quỳ
Ừ nhỉ, một ngày như mọi ngày
sao hồn như thoáng chút hương bay
bên sông con én khoe màu cánh
hạt bụi nào vương trong mắt cay
Ừ nhỉ, buổi chiều cùng buổi chiều
nắng vàng bóng nhỏ cũng xanh rêu
nghe xuân về nhuộm trên mầu tóc
lữ thứ bàn chân cũng tịch liêu.
mạc phương đình
4.2.08
Em Và Mùa Xuân
từ anh lưu lạc vào sương gió
thoáng đã mười năm mới gặp xuân
trong mắt em xanh hoa chợt nở
mười năm thao thức bỗng như gần
thao thức mười năm tưỡng đã phai
tóc em huyền hoặc với ngàn mai
hương xưa còn nụ xuân mờ ảo
giữa biển sầu tư vẫn miệt mài
thao thức mười năm hoá ngại ngần
lấp đầy sương gió nỗi bâng khuâng
vòng tay bỏ lại cho ngày tháng
đừng trách ai còn chút nhớ nhung
em về vẽ lại mùa xuân cũ
giọt nắng trong tim đã vỡ rồi
gió lạnh mùa đông chừng đã khép
nghẹn ngào câu hát buổi chia phôi .
mạc phương đình
27.1.08
Mùa Xuân Vẫn Đợi
chợt nghe thoáng, bài ca xuân nào đó
ngọt ngào như, tiếng hát của Hoàng Oanh..
chong kỷ niệm, rượu tê mềm đầu lưỡi
sầu viễn phương, ngày tháng cũng vô tình
hoa vẫn nở, dẫu phương trời xa lạ
khách giang hồ nhìn sông núi buồn tênh
chiều khép lại riêng nỗi niềm tâm sự
khúc ca dao gờn gợn nhịp tim mình
lời non nước ẩn tàng muôn tiếng gọi
quê hương nào cây cỏ cũng điêu linh
đêm nghe gió dòng sông về trở giấc
cuộn phù sa, sóng vỗ khúc đăng trình
giai điệu cũ mang lời ca thuở ấy
điệu ru nào mang lịch sử quang vinh
ơi dòng sông, dòng sông nào nhuộm máu
máu anh hùng, người chiến sĩ vô danh
cho Tổquốc bốn ngàn năm rực rỡ
một phương trời ta vẫn đợi mùa xuân
hoa nhân ái nở trong vườn dân tộc
dòng yêu thương chảy ngập nắng thanh bình
đầu ngọn sóng ta sẽ về với Mẹ
Việt nam ơi, mãi mãi đất hùng anh..
mạc phương đình
Chờ Con Trước Cổng Trường
Trước cửa trường con mỗi buổi chiều
Ba ngồi lặng lẽ đợi con yêu
Ba ngồi đã mấy mùa xuân ấm
và mấy mùa thu lá rụng nhiều
Ba đợi con như đợi chính mình
Một thời trong lớp áo thư sinh
Nhìn chim ríu rít ngoài sân nắng
Thầm ước ai trao một nụ tình
Ba đợi con như đợi chuyến tàu
chở đời trên bánh sắt hư hao
tàu đi, đi mãi vào vô thức
bỏ lại mình ba với khổ đau
vì quá thương con, ba yếu mềm
lê đời trong sợ hãi triền miên
cúi đầu uống trọn niềm cay đắng
ngày tháng dài thêm nỗi muộn phiền
Ba vẫn ngồi đây, mỗi buổi chiều
một mình hiu quạnh giữa cô liêu
nghe trong tim héo mùa thu rụng
theo giọt nắng vàng rơi hắt hiu
Ba đợi con sắp hết một đời
Đợi hoài cho đến lúc tàn hơi
Trót mang con gửi vào dương thế
Nên phải đi cho trọn kiếp người
Ba ngồi lặng lẽ đợi con yêu
Ba ngồi đã mấy mùa xuân ấm
và mấy mùa thu lá rụng nhiều
Ba đợi con như đợi chính mình
Một thời trong lớp áo thư sinh
Nhìn chim ríu rít ngoài sân nắng
Thầm ước ai trao một nụ tình
Ba đợi con như đợi chuyến tàu
chở đời trên bánh sắt hư hao
tàu đi, đi mãi vào vô thức
bỏ lại mình ba với khổ đau
vì quá thương con, ba yếu mềm
lê đời trong sợ hãi triền miên
cúi đầu uống trọn niềm cay đắng
ngày tháng dài thêm nỗi muộn phiền
Ba vẫn ngồi đây, mỗi buổi chiều
một mình hiu quạnh giữa cô liêu
nghe trong tim héo mùa thu rụng
theo giọt nắng vàng rơi hắt hiu
Ba đợi con sắp hết một đời
Đợi hoài cho đến lúc tàn hơi
Trót mang con gửi vào dương thế
Nên phải đi cho trọn kiếp người
23.1.08
Cành Mai Rụng
chiều nay chợt thấy trên hè phố
một nhánh mai vàng ai đánh rơi
cúi nhặt bỗng dưng lòng xúc động
hương xưa nào thoảng lại bên đời
đêm qua mưa gió chừng như lặng
sao cánh mai gầy rách tả tơi..
có lẽ bây giờ là tháng Chạp
mùa xuân thấp thoáng ở chân trời
bên kia nỗi nhớ bầy chim én
có rủ nhau về trên phố vui
mẹ có chong đèn lo gạo, nếp
bánh chưng mẹ gói đợi cho người
bên song em gái ngồi hong tóc
đếm sội buồn theo năm tháng trôi
người ở phương này thao thức nhớ
quê hương dầu dãi vẫn không nguôi
tha phương nhìn cánh mai sầu rụng
mơ ước mùa xuân đẹp nụ cười.
mạc phương đình
15.1.08
DĨ VÃNG
Tháp xưa còn nghiêng bóng
buổi chiều trôi về đâu
cơn gió mang bụi cát
lặng lẽ theo con tàu
đốm lửa nào thắp lại
dấu thời gian trên cao
mịt mờ từ kỷ niệm
đám mây bay ngang đầu
dấu chân ai mờ khuất
buồn như dòng ca dao
vụng về trong bẽn lẽn
thiết tha hơn câu chào
ba mươi năm ngọn nến
thắp lên vùng chiêm bao
ba mươi năm hạt bụi
cười cợt với hoa đào
tháng ngày sâu đôi mắt
trong nỗi chờ xanh xao
tiếng còi khua gõ nhịp
từng đêm từng con tàu
người đi không trở lại
vườn rụng đầy hoa cau
ngõ nào phai nắng xế
nhạt nhoà chiều mưa ngâu.
Ta dừng chân ở đó
nhìn nước trôi qua cầu.
mạc phương đình
14.1.08
NỤ CƯỜI
nụ cười em nhé như hoa nở
hạt bắp trong ngần mượn chỗ khoe
đọng giữa tầm xuân ngàn lấp lánh
sợi mây bay lạc bỗng u mê
nghe im một cõi quen màu tóc
trăng cũng buồn thiu như bớt xanh
lá ngủ bâng khuâng đêm bỏ ngõ
mơ phai ngày tháng rụng vô tình
người qua năm cũ soi dòng mắt
sóng vỗ từng cơn xuống nỗi buồn
khoé đọng ngọt ngào đôi giọt lệ
nhìn sâu lấp lánh dấu tang thương
nụ cười em nhé hương chưa thoảng
suối tóc bay qua vương gót ai
mắt gửi về xuôi theo nước chảy
trăm năm định mệnh có an bài ?
mạc phương đình
12.1.08
EM CÓ VỀ
Em có về quê
nhớ cho anh biết
cho anh gửi lời, thăm hết bà con
đã chục năm rồi
xa quê biền biệt
nhớ vườn cau xưa, nhớ con đường mòn
Nhớ cả vầng trăng
soi trên mồ mẹ
nhớ lằn roi cha,
những ngày còn bé
những lằn roi,
đau đớn cho con nên người
Nhớ mẹ từng đêm
chong đèn khâu vá
ngày nay con đi
qua nhiều bến lạ
tấm áo rách vai con nhớ mẹ hiền
lòng mẹ vô biên,
bao la như trời như biển
Em có về quê,
nhớ cho anh nhắn
lòng anh vẫn đầy
tình nghĩa yêu thương
dù qua đồng chua, dù qua nước mặn
vần giữ suốt đời, hai chữ quê hương .
CON ĐƯỜNG
con đường dẩn về phía trái tim
mù xa, nhưng đôi lúc cũng thật gần
không có hoa bằng lăng tim tím
mang đầy giọt lệ ăn năn
khi trên bầu trời,
cánh chim đã mỏi
ngọn sóng bạc đầu vỗ mòn viên sỏi
bước giang hồ người cũng ngất ngư
mạch máu nhỏ,
nhịp nhàng tiếng gọi
trái tim không che giấu hận thù
ta vẫn đi, về.
đục mờ con mắt
bụi đường xa lấp kín những mùa xuân
ngọn đèn khuya
mẹ chờ hiu hắt
nghe thương đau giấc ngủ chập chờn
ta vẫn lay hoay,
con đường đóng, mở
em qua đây, ngây ngất mùi hương
đời cay đắng bào mòn hơi thở
phân vân chi địa ngục thiên đường.
mạc phương đình
mạc phương đình
10.1.08
9.1.08
MỘT DẤU CHÂN QUA
Tôi về từ ngọn sông Tranh
bàn chân phố thị lanh quanh với người
ngẫng đầu không chút hỗ ngươi
dẫu ai sơn phết dòng đời khác đi
cha nằm trong khúc cỗ thi
mẹ phơi áo rách khâu chi nỗi buồn
mười năm song cửa trăng suông
con chim tưỏng đã bỏ rừng về sông
bàn tay chai sạn chưa mòn
gót chân đen dấu núi non nửa đời
vẫn còn chút lửa, mẹ ơi
đốt lên đủ ấm mấy lời ru xưa
chặng đường trước mặt đầy mưa
tôi về như thuở tôi chưa lên đường
mạc phương đình
GÕ CỬA
heo hút dấu trên vuông trời chữ nghĩa
ta tìm em, mưa biển vắng xa xăm
đêm thức ngủ giật mình như bóng vía
lời gọi em khan cổ một vầng trăng
chút hoài nghi có vùi trong gió tuyết
em nơi xa còn giữ chút hương nồng ?
sao vội rớt những dòng thơ ly biệt
cho nỗi buồn trải xuống cõi mênh mông
vẫn còn đậm dấu tình nhau một thuở
ta đi qua sông núi ngõ mù sương
sợi tóc bạc rọi lên từng nỗi nhớ
dẫu hoang mang về phía một con đường
xin thầm lặng giấu tình em ở đó
nước đầu nguồn thao thức bến sông xưa
nỗi ao ước một chốn đời bỏ ngỏ
nào sá gì ngăn cách những sương mưa
ta gõ cửa gọi thời gian trả lại
cắt không gian cho một nẽo đi về
mưa có rụng chút thu buồn thơ dại
còn xuân thì vẫn nở đóa đam mê
mạc phương đình
4.1.08
DẤU XƯA
cành phượng đỏ dấu mình trong cặp sách
em đi qua, khung cửa lặng nghiêng nhìn
em đi qua, khung cửa lặng nghiêng nhìn
hè đến vội khua bàn chân rộn rã
câu thơ buồn theo dấu đọng lời tim
ngày tháng hạ em bỏ trường xa lớp
riêng ta về giấc ngủ chẳng bình yên
trong mộng mị vẳng nghe lời ai hát
gợi âm xưa trong nỗi nhớ êm đềm
nét mực tím nhạt nhòa màu lưu bút
trang sách nào thao thức mở từng đêm
hoa sen nở, chiều Tịnh Tâm lặng lẽ
hương ngọt ngào gội xuống tóc em xanh
trăng Thượng tứ lạnh lùng soi bước nhỏ
đường em qua mê mỏi khúc ru tình
câu vụng dại chưa một lần trao gởi
sợ mây sầu giăng ngợp mắt long lanh,
em gái nhỏ tóc ôm bờ vai trắng
dấu tương lai trong nét vẽ cung đình.
mạc phương đình
DÒNG SÔNG QUÊ MẸ
Ơi trong vắt những dòng sông quê mẹ
giọt nước nào tắm mát tuổi thơ xưa
ta vùng vẫy với mây trời bãng lãng
những đêm trăng thuyền chở gió sang mùa
ơi dòng sông mang phù sa màu đỏ
về ruộng đồng mươn mướt lúa ban trưa
những dòng sông ngọt ngào thời thơ ấu
lời mẹ ru âm hưởng giữa chiều mưa
và ở đó một đôi lần giã biệt
niềm chia xa rộn rã pháo giao thừa
mẹ lặng lẽ bên kia dòng cách trở
gió đông về lạnh lẽo khép song thưa
ôi thao thức những tháng ngày phiêu lãng
nhớ dòng sông của một thuở vui đùa
trăm con nước trôi chìm vào dĩ vãng
sông nước nào đằm thắm nỗi cay chua
nguồn sữa mẹ như những dòng sông lớn
tắm mát cuộc đời dầu dãi nắng mưa.
mạc phương đình
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)