câu thơ cũ giật mình thức giấc
em về đâu theo cánh chim bay
ngõ trăng vàng nhuộm từng cung bậc
khoảng nhớ mùa xưa lá rụng đầy
chiều bỗng xanh xao qua lối cũ
ta về hoài niệm tháng ngày xa
lang thang dưới bóng hàng cây rũ
em vẫn chìm trong nỗi nhớ nhà
vẫn mãi tìm về trong kỷ niệm
thời gian bào mỏi dấu chân người
hắt hiu cơn gió ngày đưa tiễn
tay nắm còn đau tiếc nhớ thôi
câu thơ lặp lại thời hoang tưởng
lời nói mang thêm giọt mắt buồn
cốc rượu năm nào say ngất ngưởng
lại về ngơ ngác bóng trăng suông
nhiều đêm lặp lại nhiều đêm mộng
ta hỏi và em chẳng trả lời
còn chút giận hờn nào thắp bóng ?
gọi em cho vợi những buồn vui.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét