thôi
đành một giấc mơ qua
cây
thương cội nhớ chỉ là bóng trăng
ai đem
xa vắng chia phần
để mây
về ngủ dưới tầng lãng quên
mắt huyền
mấy độ trông lên
sầu vây
sợi tóc rụng miền dửng dưng
thoắt
thôi bỏ cụm lan rừng
gót
chân mệt mỏi đã xưng tội tình
tay người
trót gởi lênh đênh
thời
gian ai hỏi để mình nghiêng che
sợi buồn
đục nước bờ mê
chút
duyên bận bịu lời thề cũng không
môi xưa
nhạt cả nụ hồng
ghé vai
cõng nỗi bềnh bồng thuở xưa
một đời
nặng nợ gió mưa
thì
thôi lời chát câu chua cũng đành
rong chơi
trọn bước độc hành
ba mươi
năm một khúc quanh với mình
mạc phương
đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét