Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

17.8.13

Bỗng Nghe Thu Về





sáng vội vã, bàn chân không kịp
nhìn thời gian qua cửa thật nhanh
em về bên ấy trăng vừa muộn
anh bỗng nghe thu nhạt chút tình

từng chiếc lá, theo nhau đùa gió
trời bỗng nghiêng tóc xám lạnh lùng
người đi phía trước về vô định
em có nghe thu hát dửng dưng ?

trưa về chậm, đợi chiều hấp hối
từng hạt thương hạt nhớ tan rồi
cơn mưa rụng trắng màu trang điểm
người vội nghe thu lặng lẽ trôi

ta về tìm em, trong hương thu
em đi khập khiểng với sương mù
bỗng nghe ai hát đau từng nhịp
xưa hẹn rồi quên bước lãng du

mạc phương đình

9.8.13

Thời Gian...
























em vất vả đẩy mùa thu lùi lại
dấu chân chim trên khoé mắt chợt về
lọ mỹ phẫm vơi theo ngày theo tháng
một chút buồn len lén giữa cơn mê

mạc phương đình

8.8.13

Lặp lại câu thơ nào ..



câu thơ cũ giật mình thức giấc
em về đâu theo cánh chim bay
ngõ trăng vàng nhuộm từng cung bậc
khoảng nhớ mùa xưa lá rụng đầy

chiều bỗng xanh xao qua lối cũ
ta về hoài niệm tháng ngày xa
lang thang dưới bóng hàng cây rũ
em vẫn chìm trong nỗi nhớ nhà

vẫn mãi tìm về trong kỷ niệm
thời gian bào mỏi dấu chân người
hắt hiu cơn gió ngày đưa tiễn
tay nắm còn đau tiếc nhớ thôi

câu thơ lặp lại thời hoang tưởng
lời nói mang thêm giọt mắt buồn
cốc rượu năm nào say ngất ngưởng
lại về ngơ ngác bóng trăng suông

nhiều đêm lặp lại nhiều đêm mộng
ta hỏi và em chẳng trả lời
còn chút giận hờn nào thắp bóng ?
gọi em cho vợi những buồn vui.

mạc phương đình

13.7.13

NGƯỜI VỀ



Người về thắp nắng trên cao
rót câu hát cũ chảy vào tim ta
nắng chia nửa gió đường xa
người chia nỗi nhớ vỡ oà tiếc thương
giận chi nhịp guốc sân trường
còn khua sợi tóc lỡ vương một lần
mỉm cười dấu nửa màu trăng
thơ ngây con mắt đánh vần nét thơ
thả ngày theo bước bơ vơ
buông dòng mực tím ngẩn ngơ đường về
ngoài sân đầy rụng hoa lê
trong tim giọt máu tỉ tê một mình .

mạc phương đình

17.6.13

Soi Mình





Soi gương nhìn thấy bóng mình
soi em tìm lại chút tình đã xa
thuyền xưa lỗi ngón tay ngà
xuôi dòng mắt đợi xót xa mắt người
tìm đâu ngõ khép nụ cười
để quên chất ngất một đời hẹn nhau
thời gian dẫu vẫn xưa sau
vẫn chưa đủ trọn một câu thơ buồn
bẽ bàng đau một dại khôn
gọi thơ vẽ lại nụ hôn tháng ngày
em từ để phấn hương bay
ngẩn ngơ bỏ chén rượu đầy mình ta
bến đời xế bóng mây qua
thôi mai đừng nỡ về xa ngập ngừng
trong hồn bỗng thoáng rưng rưng
như xuân vừa đuổi vầng trăng xuống đời
mạc phương đình

Tìm Về



 
buồn như nước ao tù thinh lặng
góc hồn tôi bẻ khoá đi hoang
hạt sương trên tóc thôi chờ đợi
con mắt nhìn em chợt ngỡ ngàng

sau vườn lặng tiếng con chim hót
như tiếng thời gian hỏi khóm cây
bóng nhỏ em qua thời ngỗ nghịch
bao nhiêu năm gọi chút hao gầy

đôi vai còn đọng mái huyền xưa
em bỏ trong tôi cả bốn mùa
phiêu giạt thì thầm đôi cánh mỏng
mây nguồn xa xót giữa ngàn mưa

tay rập rình một thời lỗi hẹn
dấu chân qua phai nốt mùi hương
tiếng em đau chát câu kinh khổ
rơi giữa hồi chuông phía giáo đường

một tôi về, đêm d
ài lầm lũi
khoé mắt mù xa chuyện chúng mình
tưởng có trăm năm như giấc mộng
đành thôi nhịp bước nặng chông chênh

mạc phương đình