Dường như xuân mới vừa quay lại
đủ rắc vàng hoa trên lối xưa
khói sóng còn mờ trên bến bãi
chân mây con én đã quay về
xa chưa khuất bóng mùa thu muộn
gió đuổi tàn phai qua gối chăn
người có về không đêm đã lụn
trôi xuôi lầm lỡ nửa vầng trăng
bụi phấn trên màu năm tháng cũ
nhuộm vừa đủ trắng tuổi thơ ngây
mưa đông lay lắt vùng muông thú
rụng xuống màu xanh nỗi nhớ bầy
người có cùng ta chung chén rượu ?
một đời đau xót chuyện ra đi
mùa xuân có phải như hằng hữu
giấu kín thời gian một tiếc chi
tưởng như men đắng trên đầu lưởi
chiếc bánh vuông tròn bỗng nhớ nhau
trời rắc chút tình nghe mát rượi
chùm hoa ngơ ngác nở muôn màu
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét