tàu gõ nhịp qua dòng nước lũ
vàng mênh mông cuồn cuộn phù sa
hàng cây cúi xuống trong cam chịu
nước ngẫng trồi lên những mái nhà
gió đẩy màn mưa qua lũng thấp
chân trời mờ mịt dấu đường qua
tàu đi từng nhịp trong mưa bão
dốc lũ bờ nghiêng nước vỡ òa
theo dãi trường sơn mưa trút xuống
quê nghèo lặn ngộp giữa phong ba
tàu đi như ngõ đời vô định
đau đớn lòng nhau nỗi ruột rà
nước mắt còn đâu cho khốn khó
gập ghềnh chia xẻ với phương xa
hỏi ai giầu có quên nhìn lại
say giữa giầu sang những lụa là
tàu gõ vào tim người mấy nhịp
bao giờ nhân nghĩa mới thăng hoa.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét